Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2008
Kể chuyện chí phèo, cuộc đời hay phim ảnh?
Làng Vũ Đại nằm ở vùng đồng chiêm trũng, nơi làng nào cũng có nghề đóng gạch. Cái lò gạch Làng Vũ Đại thuộc loại to nhất Tổng, nhưng đến mùa chiêm thì cũng đành phải bỏ hoang, trở thành nơi trú ngụ cho Chí phèo trong những đêm đông mưa phùn gió bấc, hay lúc gặp bão mưa gió dầm dề. Trời quang mây tạnh thì chân đạp đất, đầu đội trời, ngả lưng đâu thì nơi đó là giường.
Chí Phèo không cha không mẹ, nhà cửa ruộng vườn chẳng có gì, nên quanh năm chỉ đi làm thuê kiếm sống. Thực ra, người làng vẫn đồn vụng Chí phèo là con rơi của lão Bá Kiến. Vì thế trong làng chỉ có mình Chí Phèo là dám chửi Bá Kiến. Thường thì chỉ chửi vào lúc say, nhưng nếu như có chửi trong lúc tỉnh thì cũng chẳng việc gì. Dao sắc không gọt được chuôi. Chí Phèo như người gánh hạn cho cả nhà, nên lão Bá Kiến cũng chỉ dám mắng dọa Chí Phèo lấy lệ. Lý Cường là con công khai của Bá Kiến, làm chức dịch trong làng nên cũng đôi lần ra oai dọa nạt Chí Phèo. Thì là dọa vậy thôi, chứ thử xắn tay áo vào xới mà xem, cái vóc lẻo khoẻo lèo khoèo của Lý Cường may lắm cũng chỉ chịu nổi chưa quá ba hồi trống là lấm lưng trắng bụng với Chí Phèo. Mẹ Chí Phèo vốn cũng là ngưòi đàn bà lực điền, chứ có đâu ẻo lả con quan như mẹ của Lý Cường. Hổ mẫu sinh hổ tử mà. Tiếc là bà bán sới khỏi quê từ lúc nào, không để cho Chí Phèo được thấy mặt.
Vợ ba của Bá Kiến chỉ hơn Chí Phèo vài tuổi. Làm vợ Bá Kiến là theo sự ép gả thôi chứ cũng chẳng sóng đôi gì. Suốt ngày quanh quẩn trong khu nhà, tuy rộng nhưng vẫn là bị "nhốt" sau hai cánh cổng gỗ lim. Bá Kiến tuy có bồi bổ thuốc phiện để tăng lực, nhưng lại hay rượu nên tạng người đã chuyển dạng "chân ống giang, đầu gối củ lạc", không làm nên cơm cháo gì. Thế cho nên mỗi lần Chí Phèo tìm đến nhà Bá Kiến chửi ngoặng là chị ta khoái lắm. Cánh cửa lim cổng nhà Bá Kiến đâm ra cứ hay bị mở chốt gỗ vô tình, dễ bề cho kẻ gian lẻn vào. May là Chí Phèo vừa đi vừa chửi như ngưòi đánh động, chứ nếu cứ im lặng mà tiến thì có ngày Bá Kiến bị gí mảnh chai vỡ vào cổ lúc nào cũng chưa biết chừng. Nhưng vợ ba Bá Kiến cũng chỉ nhìn Chí Phèo cho vui mắt thế thôi, chứ lúc nào đến nhà mà cũng trong trạng thái say, lại chửi ông ổng cho cả làng nghe thế thì còn làm ăn được gì.
Có một điều cả làng Vũ Đại không biết rõ, ấy là Chí Phèo chỉ say giả vờ thôi. Bần hàn thế thì lấy đâu ra tiền mua rượu. Hơn nữa, nếu Chí Phèo suốt ngày uống rượu, lục phủ ngũ tạng bị ngâm trong rượu mãi thì làm sao còn sức mà cày thuê cuốc mướn.
Có lẽ cả làng cả nước cũng không mấy ai biết đến Chí Phèo đâu, nếu như cuộc đời anh ta không gặp được Thị Nở trong cái lò gạch cuối làng. Mới hay cái sự đời nó lạ lùng thế đấy. Chỗ nào cũng thế thôi. Từ chốn thâm cung, chỗ quan trường đến nơi thôn quê dân dã, phải có tí hơi đàn bà vào thì cuộc đời nó mới ầm vang lên được. "Có nam có nữ mới nên xuân" mà. Bát cháo hành của Thị Nở đã vực dậy cả một cuộc đời lầm lũi, đã làm xoay chuyển cả cuộc đời của một con người có vẻ như đang nằm ở tận cùng của xã hội.
*
Sau cách mạng tháng Tám, người ta không thấy Chí Phèo trong cái làng Vũ Đại ấy nữa. Có thể anh đã tham gia cùng nhân dân đi cướp chính quyền tại một địa phương khác. Không hiểu Chí Phèo có trong đoàn quân Nam tiến sau ngày Nam Bộ kháng chiến 23/9/1945 không? Nhưng chắc chắn trong chín năm kháng chiến chống Pháp, anh đã tham gia du kích ở Nam Bộ. Sau Hiệp Định Giơ-ne-vơ 1954, Chí Phèo cũng không tập kết ra Bắc, mà ở lại miền Nam.
Đầu năm 1964, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Mac-na-ma-ra sang thăm chính quyền Việt Nam Cộng hòa của Tướng Nguyễn Khánh. Tại cầu Công Lý trên đường Tự Do, chiến sĩ biệt động Sài Gòn Nguyễn Văn Trỗi đã đặt bom mưu sát Mac-na-ma-ra, nhưng không thành. Ngày 15/10 năm đó, Nguyễn Văn Trỗi đã bị xử bắn tại trường bắn Chí Hòa.
Cũng trong đợt Mac-na-ma-ra sang thăm Việt Nam Cộng hòa ấy, Chí Phèo đã tự phát rủ một ngưòi bạn du kích từ hồi chín năm đón đường ném lựu đạn nhằm mưu sát Mac-na-ma-ra ngay trên đường phố Sài Gòn. Không may, lựu đạn bị tịt không nổ, nên Mac-na-ma-ra thoát chết. Cũng từ đó về sau, viên tướng Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ này không bao giờ dám sang thăm Nam Việt Nam nữa. Hãi đến già.
Năm 1964, Tư Chung được Bộ tư lệnh Miền (Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam) cử vào Sài gòn để tổ chức lại và chỉ huy Biệt động Sài gòn đánh vào các mục tiêu có nhiều sĩ quan Mỹ nhằm tiêu hao sinh lực địch. Chí Phèo đã cùng Sáu Tâm chủ động tìm cách liên lạc với Bộ Tư lệnh Sài gòn mà người chỉ huy cao nhất chính là Tư Chung. Cũng chính Chí Phèo là một trong những chiến sĩ đầu tiên của Biệt động Sài Gòn. Anh đã tham gia nhiều trận đánh, từ nhà hàng Mỹ Cảnh bên sông Sài gòn, khách sạn Caravel, Câu lạc bộ không quân Mỹ đến khu cơ quan Đại sứ Mỹ cũ. Lập nhiều chiến công, trở thành dân Sài gòn thứ thiệt, nhưng cái vẻ mặt của anh trông lúc nào cũng "Phèo" như khi còn ở làng Vũ Đại.
Mậu Thân 1968, trong chiến dịch Tổng tấn công và nổi dậy của quân và dân miền Nam, Chí Phèo được giao phụ trách một mũi đặc công gồm 15 chiến sĩ đánh vào khu Đại sữ quán Mỹ (mới) trên đại lộ nằm thẳng hướng trước dinh Độc lập. Đội của anh đã lập nên kỳ tich với những tình tiết như trong huyền thoại. Khi cả đội đang xung phong vào cổng cơ quan Đại sứ quán Mỹ, thì vấp phải lính quân cảnh Ngụy canh gác vòng ngoài. Để đỡ tốn đạn và tổn thất cho trận chiến đấu chính, Chí phèo đã vừa xung phong vừa hô to:
- Anh em binh sĩ ngụy quân hãy lui ra. Chúng tôi không đánh người Việt. Hãy mở đường cho chúng tôi vào đánh Mỹ.
"Giải phóng không động tới mình, thì mình động tới họ làm chi. Càng đỡ phải đánh nhau, đỡ phải sứt đầu mẻ trán". Thế là đám quân cảnh Ngụy dạt ra, rộng đường cho Chí Phèo cùng các chiến sĩ của mình lao vào tìm đánh Mỹ.
Về sau cũng chính vì chuyện này mà sau chiến cuộc Mậu Thân, đại sứ Mỹ Ellsworth Bunker đã phải chỉ tay vào mặt Tổng thống Việt Nam cộng hòa Nguyễn Văn Thiệu mà chửi rầm rầm: "Chúng tôi vượt nửa vòng trái đất qua đây giúp các ông đánh cộng sản, vậy mà lính của ông né ra cho tụi VC vào đánh lính Mỹ chúng tôi, thì các ông còn là đồng minh cái nỗi gì nữa".
Chỉ có mỗi 15 người lính mà đánh cả một tòa Đại sứ Mỹ. Lực lượng quá mỏng manh, những chiến sĩ biệt động lần lượt hy sinh. Chí Phèo đã đánh lên tận cùng tầng gác tòa Đại sứ, bị bịt mất cầu thang, bị thả khói độc và đã anh dũng hy sinh.
Không biết ở làng Vũ Đại còn ai thắp hương cho anh không, nhưng chắc chắn trong một nghĩa trang liệt sĩ nào đó, trong một ngôi mộ vô danh nào đó có anh: Chí Phèo ở làng Vũ Đại.
*
Không biết những nội dung suy đoán trên có đúng không, nhưng đấy là do Trinhsat rút ra sau khi lần lượt xem hai bộ phim "Làng Vũ Đại ngày ấy" và "Biệt động Sài Gòn".
Nhớ Xuân
Đời tôi nhuốm bạc cõi phong trần
Một thuở tha hương lạc thế nhân
Thân bước miền xa thương đất
MẹMộng tìm nơi cũ ngắm hiên sân
Vùi sâu kỷ niệm tình ai oán
Dồn nén tâm tư luỵ ứa dầm
Quá nửa canh khuya hồn bấn loạn
Bởi còn day dứt nhớ ngày xuân
Đông Hòa
09.08.2008
Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2008
Thư gửi bố...
Hai chị em thường viết thư cùng mẹ
"Bố kính yêu!
Bố khỏe không, thưa bố?
Con ở nhà gắng học, gắng ngoan..."
Nét chữ ngây ngô, câu nói trẻ thơ
Năm tháng qua đi, con không còn nhớ nữa
Tự bao giờ, lá thư xưa con thấy
Bố vẫn còn cất giữ, rất yêu thương
Rồi một hôm, con chào bố đi xa
Rời mái nhà tuổi thơ bao gắn bó
Lời dặn dò, thiết tha, còn vang mãi
"Ghi vài dòng cho bố, nghe con!"
Con lớn rồi, bố vẫn mải lo toan
Từng bước chân vẫn mắt người theo mãi
Nơi quê nhà bóng Thái Sơn lồng lộng
Vẫn mãi là cột mốc của đời con
Con dù lớn vẫn hoài là con trẻ
Thư có thể rất dài, câu chữ rất văn hoa
Nhưng mộc mạc, tận đáy lòng, con vẫn viết
"Bố khỏe không, thưa bố rất kính yêu?"
Đại lễ Vu Lan, mùa báo hiếu
Bordeaux, 8/2008
Nếu mai từ biệt cõi đời
Nếu mai từ biệt cõi đời
Chẳng cần chi cả, chỉ mồi lửa thiêu
Hành trang cũng chẳng mang nhiều
Áo quan để chứa bao điều đắng cay
Đặt tôi nằm sấp xuôi tay
Để tôi khỏi thấy những bày thú hoang
Đốt xong còn nắm tro tàn
Cho theo ngọn gió ngút ngàn chân mây .
Phạm Doanh
Ta!
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác,
giữa thinh không này.
Cơn kinh mộng
Quanh đời thảng thốt màn đêm
Đưa tay trước mặt tìm xem nơi nào
Một màu đen đến nghẹn ngào
Ta ngồi co rút như bào thai non
Chợt nghe run rẩy trong hồn
Thân không manh vải, trần truồng lạnh căm
Dường như tiếng vọng thâm trầm
Từ nơi đáy vực tử thần gọi tên .
Phạm Doanh
_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Đừng trách rằng em chẳng vẹn thề
Có một người đi mãi chẳng về
Để người ngóng đợi tại miền quê
Thêm mùa lúa nữa thêm cơn mộng
Trọn mảnh trăng này trọn giấc mê
Người vắng đã mười thu lặng lẽ
Em chờ thêm tám tháng lê thê
Hôm nay xác pháo tan, tim vỡ
Đừng trách rằng em chẳng vẹn thề .
Phạm Doanh
_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Có ngậm ngùi thêm cũng thế thôi
Có ngậm ngùi thêm cũng thế thôi
Có ngậm ngùi thêm cũng thế thôi
Hoàng hôn đã khuất phía sau đồi
Sương lam giăng phủ miền cô lạnh
Chợt thấy con người thật nhỏ nhoi
Bỏ lại đằng sau vùng kỷ niệm
Chỉ còn chua chát đọng trên môi
Thế thôi,
áo mỏng,
Đường thăm thẳm
Tiếc nữa làm chi
...
đã muộn rồi.
Phạm Doanh
_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Bao giờ có lại một Quang Trung?
Bao giờ có lại một Quang Trung?
Bao giờ có lại một Quang Trung?
Cho đất nước ta lại lẫy lừng
Giặc Bắc không còn cười ngạo nghễ
Người Nam thôi hết hận không cùng
Mang ngàn lính Việt như voi cọp
Diệt vạn quân Tàu tựa dế giun
Cắm lại ngọn cờ trên đất tổ
Ngàn năm thơm tiếng cháu con Hùng .
Phạm Doanh
Ta!
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác,
giữa thinh không này.
Túy Ca - Tình Khúc Người Say (9)
Túy Ca - Tình Khúc Người Say (9)
Bước chân chủ nhật về đâu
Khi khung trời mộng chuyển màu tang thương
Đó đây văng vẳng hồi chuông
Vì sao lại để lửa hương điêu tàn
Một đời mang nỗi hoang mang
Lê chân đất khách lang thang xứ người
Em sang bên ấy lâu rồi
Tôi say trong nắng chiều rơi muộn màng.
Phạm Doanh
__________________
Ta!
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác,
giữa thinh không này.
Thứ Tư, 6 tháng 8, 2008
Một lần xin gửi
Một lần xin gửi
Gửi gió để gọi trăng về bến
Bởi thuyền đã chờ suốt đêm tà
Bởi vì ta với đời mê mãi
Nhuộm chân trần một cuộc phong ba
Gửi lá đón mùa thu về tới
Rã rơi từng chiếc giữa sương mù
Có phải người đến vừa nhặt lấy
Gom vào lòng kỷ niệm trong mơ
Gửi sớm để nghe hồn réo gọi
Nơi nào , ai đã một lần qua
Nơi nào , tâm tình xin góp lại
Để còn nghe cõi lòng xót xa ...
Đông Hòa
04.08.2008
Xin rằng .....
Xin rằng .....
Xin rằng gửi lại kiếp người
Một vầng thơ rối mà tôi chép hờ
Rồi khi thu đến lại mơ
Thấy người yêu cũ cuối bờ sông xa
Rồi mang gửi đến cành hoa
Cánh vàng nhụy thắm để mà ước mong
Một mai gá nghĩa tơ hồng
Cùng nhau ta mãi sắt son trọn đời
Đông Hòa
04.08.2008
Sầu mơ
Vừa gánh cùng em một giấc mơ
Thế sao em cứ mãi hững hờ
Để tim tôi héo vì chờ đợi
Giây phút nghe lòng bỗng hoá tro ...
Đông Hoà
05.08.2008
Ước Nguyện
Ước Nguyện
Trắng tuyết một bông hồng cài áo
Phải chăng nói đến nét nguyên trinh
Của một đời người vừa côi cút
Nỗi niềm chan chứa xiết bao tình
Chữ sinh thành ơn chưa thể trả
Chữ hiếu nhân trót lỡ một đời
Còn chăng lời nguyện từ sâu thẳm
Cầu siêu Phụ Mẫu khói hương trôi
Để linh hồn của người an giấc
Chốn thiên thai sẽ được an nhàn
Hưởng phước nghìn năm miền cực lạc
Đất phật muôn đời sẽ gửi thân
Đông Hòa
05.08.2008
Thương Xót Mẹ
Thương Xót Mẹ
Giọt nước mắt rơi khi mùa thu đến
Để lại những xót xa trong lòng người
Nỗi niềm nào hỡi , bao giờ tan biến
Để em , lại vui như những ngày xưa
Giọt nước mắt ứa giữa mùa Vu Lan
Gửi đến giấc mơ theo gió mênh mang
Bởi chữ hiếu cả đời chưa làm trọn
Một ngày nhìn thấy mẹ lìa cõi trần
Mẹ ơi , bao năm rồi đã trôi qua
Bao năm rồi , lòng tiếc thương lệ nhoà
Bao năm rồi , mộ buồn Mẹ yên giấc
Ngủ muôn đời với giấc ngủ thiên thu
Giờ đây giữa màn đêm lòng nhớ Mẹ
Khuôn mặt hiền từ với lời nhủ khuyên
Lời Mẹ đã một lần con trái ý
Để Mẹ buồn gửi âu sầu hằng đêm
Bây giờ Mẹ đã xa rời nhân thế
Bây giờ con côi cút cõi dương trần
Bây giờ khi nhìn trùng khơi sóng vỗ
Nỗi niềm ơi , đau đớn mấy cho vừa …..
Đông Hòa
05.08.2008
Vu Lan Báo Hiếu
Vu Lan Báo Hiếu đến nơi rồi
Nhớ Mẹ nghe lòng chẳng thể nguôi
Đón bấc lạnh sầu tâm khúc uẩn
Nhìn thu thương xót phận đơn côi
Tòa Sen thầm nguyện hồn chiêm nghiệm
Điện Phật dâng hương miệng khấn lời
Phụ Mẫu , một đời con hiếu hạnh
Ơn tràn công đức chẳng hề vơi
Đông Hòa
05.08.2008
Nhớ Chuyện ngày Xưa
Nhớ Chuyện ngày Xưa
Hôm nay viếng lại điện Linh Tiền
Bỗng nhớ ngày xưa buổi đoàn viên
Hớn hở Mẹ già mừng hạnh phúc
Hân hoan con trẻ đón thanh bình
Hoa đăng kết tụ trời non nước
Ánh rạng soi đầy cõi đất thiêng
Khắp chốn tiếng cười nghe rộn rã
Mùa xuân tươi thắm khắp ba miền
Đông Hòa
05.08.2008
Đón Lễ Vu Lan
Nhìn sương buổi sớm đón Vu Lan
Gợn khắp chân mây toả Đạo Vàng
Thả nhẹ hồi chuông hồn hoá niệm
Thâm trầm mõ tụng mặt nghiêm trang
Thiện nam kính Phật xa trần tục
Tín nữ thiền tâm , nhập ánh quang
Cả thảy quay về miền Cực Lạc
Thấm nhuần pháp huệ giữa Linh Đàn
Đông Hòa
05.08.2008
Anh về khi tỉnh khi say
Anh về khi tỉnh khi say
Ngày nao trao nhẹ bàn tay
Mắt trao ánh mắt mà say đắm lòng
Trời xứ lạnh chuyển sang đông
Niềm cô độc ấy mênh mông vô bờ
Chia tay không chút dặn dò
Mối tình vô vọng đợi chờ được chi
Em về tô lại bờ mi
Trôi theo dòng thác quên đi tháng ngày
Anh về khi tỉnh khi say
Coi như là chuyện không may trong đời .
Phạm Doanh
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Ải Nam quan, ôi Ải Nam Quan
_________________________
Ải Nam quan, ôi Ải Nam Quan
Ải Nam quan, ôi Ải Nam Quan
Thôi thế là trong ngọn gió ngàn
Cờ Hán, Mãn, Mông, Hồi phất phới
Lòng Trung, Nam, Bắc, Thượng điêu tàn
Dù màu cờ đó đều màu đỏ
Tuy sắc sao kia cũng sắc vàng
Mất nước vào tay cùng chủng tộc
Có buồn bằng mất với ngoại bang?
Phạm Doanh
_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Bước chân trên tuyết
Hằn dấu giầy trên tuyết trinh nguyên
Bước chân vương nặng nỗi ưu phiền
Ánh trăng bàng bạc trăng hoang dại
In bóng trên đường bóng đổ nghiêng
Sương khói mờ trên đầu ngọn cỏ
Mong manh như những cuộc tình duyên
Đưa tay hứng nhẹ vài bông tuyết
Ai người chia xẻ nỗi niềm riêng ?
Phạm Doanh
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Ta có còn chi để ngậm ngùi
___________________________
Ta có còn chi để ngậm ngùi
Trước ngõ tường hoa đã héo rồi
Trông chờ chi nữa, tỉnh đi thôi
Một người lặng lẽ bên sông nước
Một kẻ phiêu du phía cuối trời
Áo mỏng suốt đời như phận mỏng
Chiều trôi lãng bãng tựa đời trôi
Hắt hiu ngọn nến tàn ảo mộng
Ta có còn chi để ngậm ngùi .
Phạm Doanh
______________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Mộng Du 2
_________________
Mộng Du 2
Vì em biền biệt nước ngoài
Nên ta nằm mộng liêu trai tự tình
Bàng hoàng tỉnh giấc hồn kinh
Trách mình không giữ được mình đấy thôi
Vắng em ta thấy mồ côi
Thiếu em thì chỉ một đời gặp ma .
Phạm Doanh
______________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Hội Ngộ và Phân Kỳ
Như hạt mưa trên chiếc lá xanh
Vỡ tan theo ngọn gió rung cành
Một chút tư duyên vừa lắng đọng
Chỉ còn vệt nước thoáng mong manh
Mây vương đầu núi chẳng dừng lâu
Nên lúc chia tay chẳng biết sầu
Trong mây đã chứa mầm ly biệt
Hội tụ rồi phân tán nơi đâu
Trong ngàn bong bóng nước mưa trôi
Có bao nhiêu chiếc hợp thành đôi
Và bao nhiêu chiếc còn đơn độc
Dù có đi chung đến cuối đời.
Phạm Doanh
______________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Viếng cảnh chùa hoang
(đường liên vận)
Viếng lại chùa xưa bước lặng thầm
Đường quanh dốc nhỏ dưới mưa râm
Sân rêu vắng ngắt mờ nhân ảnh
Điện phật âm u đẫm lá vàng
Thương nhớ tâm hồn vương giọt thảm
Đau buồn cảnh vật nhuốm màn thâm
Ngập ngừng trở gót sầu lai láng
Nén mãi niềm đau luỵ ứa dầm
Nén mãi niềm đau luỵ ứa dầm
Nhìn trời sắc đục úa màu thâm
Cảnh khuya lạnh lẽo mờ sương khói
Ngõ tối âm u nhạt ánh vàng
Chậm bước xoay đầu buồn lặng lẽ
Dừng chân ngửa mặt xót âm thầm
Lệ ơi sao ứa hoài chi hỡi
Uẩn mắt sầu theo những giọt râm
Đông Hòa
03.08.2008
Đại Lễ Vu Lan
Đại Lễ Vu Lan
(đường liên vận)
Thu sang lại đến lễ Vu Lan
Trước cổng còn vương dấu lá vàng
Chính điện Phật Bà đang đứng ngự
Hai bên tiên nữ cũng ngồi quanh
Toà sen chiếu rạng tôn nghiêm cảnh
Đài tháp sáng ngời sắc phục quang
Tháng bảy tích Kiền Liên hiếu đạo
Soi đầy nhân thế mãi không tan
Không tan , hồn nhập chốn ta bà
Miệng niệm Nam Mô đón Thích Ca
Thành kính ân dầy Công Đức Phật
Nguyện thầm ơn tụ Cõi Di Đà
Từ bi trí huệ soi đường thiện
Lánh dữ tâm thiền rạng ánh hoa
Khiến cả muôn người đồng cúi rạp
Đón mừng đại lễ khắp gần xa
Đông Hòa
04.08.2008
Thứ Hai, 4 tháng 8, 2008
Vợ ơi, nàng là ai
Trận ốm nặng tưởng lên đường đi mãi
May có vợ hiền, bè bạn, người thân
Chăm sóc sớm hôm, mọi nhẽ, muôn phần,
Nên trần thế đón nhận ta trở lại.
Ta chỉ là kẻ chân đất áo vải, sinh ra cũng tại làng quê, nhà cũng có mảnh vườn, sân gạch. Vốn thương con không muốn cảnh nấp mãi sau lũy tre làng, thuở thiếu thời cũng được me cha cho theo đòi ăn học. Chữ nghĩa học đủ ba trường, nhưng trường đời chưa một lần từng trải. Lớn lên gặp cảnh binh đao, đất nước điêu tàn phân chia hai miền Nam Bắc. Trai thời loạn không thể ngồi không hưởng lạc, nên cùng trai làng chinh chiến xông pha. Những tưởng chiến trường ác liệt, thân trai đền nợ nước cũng đành.
Thế mà bom đạn chê(?), không phải. Chúng tránh ta để cho ta có được ngày về. "Chàng là của em, phận duyên định thế. Nên chàng phải trở về với vợ, là em". Người con gái đất trung du rừng cọ đồi chè đồi sim bát ngát, đã nói như vầy trong ngày lễ vu qui. Ta xúc động nghe tuy chẳng nói lời gì, nhưng thầm nghĩ số trời chắc vậy.
Nàng còn là học sinh, khi ta đã là người lính. Thế tất nên nàng nhỏ tuổi hơn ta. Lúc đầu ta gọi nàng là em, khi có tình gọi người yêu trên miệng. Lúc cưới rồi gọi nàng là vợ, một từ thôi mà thật thiêng liêng. Trong cuộc đời có lúc ưu phiền, hoặc có lúc vui, hay có điều thầm kín. Tâm sự cùng nàng, ta gọi bạn tâm giao.
Lúc nào cũng thấy nàng bé bỏng biết bao, khi ta tự cho mình là người anh, là chỗ dựa. Tất nhiên trừ lúc ta mắc lỗi, lớn nhỏ gì nàng cũng phải gắt to. Chỉ lúc đó mới thấy nàng không nhỏ, còn ta lặng im bé lại một phần. Nhưng nói gì ta vẫn nhận phần hơn, luôn thương nàng người vợ hiền bé bỏng.
Con người ta không ai khỏe mãi, đá sỏi gì cũng có lúc đổ mồ hôi. Khi ốm rồi mới hiểu thêm tình vợ, nghĩa phu thê truyền thống của dân mình. Nàng đắp thêm chăn vào những đêm đông, hay quạt cho ta trong chiều hè mất điện. Dịu dàng bón cho ta từng thìa cháo nhỏ, bát cháo hành giải cảm của dân gian. Những viên thuốc đủ màu nhỏ bé xinh xinh, nàng dỗ dành ta gắng mình cố nuốt. Hay có những đêm đông rét buốt, nàng thức cả đêm lo ta từng cái trở mình. ÔI, cảm động biết bao, không nói hết nghĩa tình, ta thấy nàng lại như là chị ta, thậm chí như người mẹ. Chăm chút cho con, dù là Thánh Gióng đã hơn người.
Chuyện chỉ là đời thường thế thôi, nhưng làm người rồi không thể là không nghĩ. Lúc ốm ta mong nàng về như trẻ con mong mẹ. Chờ chiếc bánh đa, hay chờ tiếng nàng cười(?). Mọi khó khăn rồi sẽ lại qua thôi, sẽ đến ngày sức ta khỏe lại.
Thế rồi ta thầm nhủ lòng mãi mãi. Trong cuộc đời này dù chớp giật mưa giông, dù sóng bể mưa nguồn hay nắng gắt, chiều đông. Không bao giờ quên ân nghĩa vợ chồng cùng vợ. Ta sẽ nói điều này với vợ, anh sẽ đem về mùa xuân mãi cho em.
Viếng cảnh chùa hoang
(đường liên vận)
Viếng lại chùa xưa bước lặng thầm
Đường quanh dốc nhỏ dưới mưa râm
Sân rêu vắng ngắt mờ nhân ảnh
Điện phật âm u đẫm lá vàng
Thương nhớ tâm hồn vương giọt thảm
Đau buồn cảnh vật nhuốm màn thâm
Ngập ngừng trở gót sầu lai láng
Nén mãi niềm đau luỵ ứa dầm
Nén mãi niềm đau luỵ ứa dầm
Nhìn trời sắc đục úa màu thâm
Cảnh khuya lạnh lẽo mờ sương khói
Ngõ tối âm u nhạt ánh vàng
Chậm bước xoay đầu buồn lặng lẽ
Dừng chân ngửa mặt xót âm thầm
Lệ ơi sao ứa hoài chi hỡi
Uẩn mắt sầu theo những giọt râm
Đông Hòa
03.08.2008