Cơn kinh mộng
Quanh đời thảng thốt màn đêm
Đưa tay trước mặt tìm xem nơi nào
Một màu đen đến nghẹn ngào
Ta ngồi co rút như bào thai non
Chợt nghe run rẩy trong hồn
Thân không manh vải, trần truồng lạnh căm
Dường như tiếng vọng thâm trầm
Từ nơi đáy vực tử thần gọi tên .
Phạm Doanh
_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét