Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2008

Một mai qua dốc xuân thì

Di ảnh chị Nguyệt Thao

Thổi tro trong nhúm tro tàn
Níu hoàng hôn lại trong hoàng hôn phai

Lòng trong biển rộng sông dài
giòng tôi từ cõi thừa thai chảy về

Chảy về chốn bỏ tôi đi
ta ơn cái thuở dậy thì ấy thôi

Trời cho sống một lần đời
nên yêu cũng chỉ một người . . . phải yêu

Chút tình còn lại mang theo
chút ghen với họ chút kiêu với lòng

Nhặt đâu trong mắt môi chồng
thây hồng nhan bạc phận hồng nhan / tôi ?

Trời cho sống một lần thôi
sao không yêu hết / nhỡ rồi . . phải khi

một mai qua dốc xuân thì
muốn yêu nữa biết lấy gì mà yêu

Nhặt buồn trong cõi hoang liêu
thấy tôi trong cái bóng chiều đời tôi

Di cảo nguyetthao1206


Gió thổi ven sông.....











Gió vẫn thổi ven sông

Gió đi tìm cánh buồm xưa
Heo hắt nắng mưa
Vẫn chưa về chiều hoàng hôn đã đến
Từ ngàn xưa mang đến
Mặn mòi hơi thở ven sông
Đừng nhé mông lung
Đừng bùng lên gió nhé!
Đêm có về ánh trăng vàng vẫn thế
Rắc ngọc một thời sáng cả triền đê
Vẫn mơn man mỗi khi gió đi về
Xa xăm nơi bồng bềnh con nước
Sóng ngầm sâu có ai nào biết được
Gởi hồn mình theo gió thổi vô tư
Se sắt đến bao giờ...
Ngọn gió...

Em ơi, vẫn còn nguyên vẹn đó
Gió cũng mơn man
Sóng chao mãi mạn thuyền
Ngọn gió em về
Đưa mãi thủy triều lên...
Cửa sông đêm em nhỉ...vẫn dịu êm !


Bài thơ của tác giả Xuân Trà, tại xuantra.vnweblog.com