Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2008

Mùa thu tiễn bạn

(thuận nghịch độc)

Mưa thu tiếng thoảng mộng theo về
Đoạn giấc mơ vừa thôi tái tê
Đưa chậm mắt xa tàu khuất bến
Luyến lưu hồn lại gửi chiều quê

***

Quê chiều gửi lại hồn lưu luyến
Bến khuất tàu xa mắt chậm đưa
Tê tái bởi vừa mơ giấc đoạn
Về theo mộng thoảng tiếng thu mưa

Đông Hòa
12.07.2008

http://www.mofahcm.gov.vn/mofahcm/tintuc_sk/tulieu/nr051205111545/nr070409102701/9.4.07_Canh%20rung%20mua%20thu

Thoáng một giấc qua


Bình minh quang đãng nắng lên rồi
Mắt ngắm cành cao chim có đôi
Nhớ mãi mơ qua đời cách biệt
Thương hoài mộng cũ giấc phai phôi
Yến oanh cũng đó tình đông đủ
Sông biển sao đành phận cút côi
Một thoáng ngày xưa tìm trở lại
Nhớ nàng xao xuyến cõi lòng tôi

Đông Hòa

12.07.2008

http://www.ngoisaoblog.com/data/image/n2/p_651.jpg

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2008

Một giờ với Hoa

1 giờ trong 1 ngày


Reng eng…eng,,, eng!

Chà, đang ngon giấc mà cậu lại đánh thức tớ thế này à, hôm nay được nghỉ, cho tớ xin thêm 10 phút ngủ nướng nhé, dù sao thì cũng tại tối qua tớ thức khuya quá, những thước phim cuốn hút tớ làm tớ quên cả thời gian.

Thôi được rồi, tớ cũng chả thèm ngủ nữa vì tớ đang hăm hở ngắm bông hoa đang ủ một hy vọng. Tớ trồng cách nay 6 tháng rồi, lần này là lần đầu nó trổ bông, không biết bông của nó thế nào nhỉ, trắng, vàng, xanh đỏ hay là chả ra làm sao… thôi cứ chờ, rốt cuộc sẽ biết ngay thôi mà .

Vùng dậy, tắt cái miệng la inh ỏi của cậu đi cho êm nhà… đừng buồn tớ nhé… đồng hồ!

Vươn vai mấy cái, tôi đánh răng rửa mặt lẹ làng và vội ù chạy xuống cầu thang, tự dưng cầu thang hôm nay cao thế, suýt té… Nhưng rồi bậc cuối cùng cũng hết, cửa sân sau đã mở sẵn, người nhà dậy sớm hơn đang lo bữa sáng…

- Á ....a..., nụ hoa to hơn hôm qua, nhưng vẫn bị bọc kín.
- Đây rồi !
- Một bông nấp sau tán lá, đã bung ra từ bao giờ, mong manh như pháo hoa.
- Chào bé hoa!
- …
- À, thôi, cứ gọi cô bé pháo hoa nhé, cái nụ xinh xinh màu trắng tinh đã toe toét cười, một bông có nhiều nụ chưa nở màu xanh… ngộ nhỉ, trên đời lại có loài hoa kỳ lạ thế… Hoa của tình tôi.



Ngày anh đi, tôi bắt đầu mua một chậu Trúc Nhật về trồng, tuy vậy nó cũng già rồi, vì thân nó khẳng khiu và cao nghều, tôi bứng nó ra và thả xuống đất, thế là nó vươn nhiều tay, mọc nhiều măng rất thích… Tôi phát hiện ra nó cách nay mấy ngày, những chùm nụ nhỏ xíu, và ngày nào tôi cũng xuống ngắm nó lớn dần, tự nhiên tôi hăm hở, háo hức và có lý do để dậy sớm, chào những bông hoa bé bỏng của tôi…

Tôi thích thú kéo vòi nước dọc theo những khóm hoa quanh sân, tưới lên những khóm hoa hồng, hoa vàng anh, Mai chiếu thủy, bông giấy những giọt nước trong lành, truyền cho chúng cái ngọt ngào pha lẫn sương đêm để chúng khoe sắc đẹp thêm. Tôi tự tìm hiểu tiếng nói của từng loài hoa và luôn tìm được những điều kỳ diệu ấy.

Chuyện chả có gì, nhưng một giờ đầu ngày gây cho tôi nhiều thích thú, nhẹ nhàng bước vào công việc một cách trơn tru… Cảm ơn bông hoa bé bỏng của tôi… thiên thần bé nhỏ của tôi.

Thuhanoi
Ngày viết: 07/07/2008.

Lời Thơ Xưa


Lời Thơ Xưa
thơ Đông Hòa
nhạc Minh Thu

Lời thơ xưa rơi theo lá thu
rơi theo bước chân ai xa mù
Lời thơ xưa vương trong giấc mộng
vương trong ánh sương giữa cõi mơ

Ôi , lời thơ xưa viết đêm mưa
cho một người đứng bên song thưa
Nghe trái tim tình yêu nồng cháy
nghe lời nói thật thà ngây khờ

Ta vì ai nửa đời viết thơ
Ta vì ai nửa đời ngâm thơ
Ta vì ai nửa đời bỡ ngỡ
Ta vì ai nửa đời tóc tơ

Hỡi , ngàn mây xin lần duyên nợ
Hỡi , ngàn mây xin thôi bơ vơ
Ôi , ngàn mây thay lời lá cỏ
Để mắt người một lần đắng đo

Đông Hòa
01.06.07


Thần "đề"

Thần "đề"


Chuyện "đề" ở đây là nói đến chuyện chơi "đề" cờ bạc, mà trong dân gian vẫn gọi là "đề đóm".
Có thể nói không ngoa là ở nơi nào trên đất nước Việt Nam này người ta cũng biết đến chơi "đề". Có thể ai đó nói rằng họ không ham, không thích, hay thậm chí không chơi, nhưng chơi đề như thế nào, luật của nó ra sao, thì họ lại biết rõ. Cách chơi hết sức đơn giản. Chỉ cần bỏ ra một số tiền đặt cho "chủ đề" kèm theo một con số tự đoán có 2 chữ số. Nếu cuối ngày, so số đó với 2 số đuôi của giải sổ số đặc biệt (Hà Nội, hay của địa phương nào là do qui ước) mà trùng, thì người chơi được được nhận một số tiền gấp 70 lần số tiền đặt. Cái chỉ số gấp 70 lần ấy, chính là ma lực kéo người ta vào trò chơi. Hơn nữa, người chơi có thể đặt tiền chơi từ một nghìn đồng tới nhiều triệu đồng cho một số đoán. Nghĩa là đối tượng dân cư nào cũng có thể tham gia chơi nếu muốn, không cứ phải có nhiều hay ít tiền.
Trò chơi "đề" đã bị cấm, bị coi là đánh bạc, là phạm pháp, nhưng nó vẫn cứ phát triển khi công khai, lúc ngấm ngầm mà không có cách gì triệt bỏ được. Dù rằng đánh "đề" bị xếp vào loại tệ nạn xã hội, nhiều người tan cửa nát nhà, nhưng người ta vẫn chơi. Thậm chí nhà nước còn đặt ra một loại sổ số tương tự như cách chơi đề cho người ta chơi công khai để dẹp "đề" chui (hay cạnh tranh?), nhưng kết quả thu được vẫn không khả quan.

Anh Thiều, Trưởng phòng Quản trị cơ quan tôi là một người say mê món "đề" này. Anh say mê theo một kiểu đặc biệt, muốn nâng kỹ thuật "đánh đề" lên thành một môn khoa học. Không hiểu tìm tòi từ đâu, mà anh khăng khăng là kết quả của giải sổ số đặc biệt xuất hiện theo một quy luật. Lúc thì anh bảo qui luật đó có dính dáng đến toán học, môn xác suất thống kê. Lúc thì anh bảo, đơn giản chỉ là sự gắp thăm tự chọn của một nhóm người quản trị nào đấy, sau đó lái việc quay số mở thưởng theo cái kết quả gắp thăm có trước ấy. Trong túi anh luôn có một cuốn sổ nhỏ kèm theo cây bút bi. Lúc rỗi là lại thấy lôi ra ghi ghi chép chép, rồi tính toán. Nhìn vào cuốn sổ của anh thì chắc Shelockhome cũng chịu thua, không biết bắt đầu đọc từ đâu.
Anh Thiều chơi "đề" với mức đặt nho nhỏ, nhưng rất hay chơi. Đôi lúc cũng thấy anh "trúng". Khi đó, anh thường đến cơ quan sớm và đứng đón tôi ở cổng ra vào. Anh rủ tôi ra ăn sáng ở quán mỳ vằn thắn đầu phố, là món ăn anh thích khi có chút tiền. Dần dà, tôi cũng quen với lệ đó, và gọi món mỳ vằn thắn là món mỳ "đề". Vừa ăn mỳ, anh vừa hào hứng kể về tình tiết dẫn đến sự đoán trúng số "đề". Anh kể say sưa và phân tích có vẻ logic lắm, nhưng theo cách hiểu của tôi thì, khi mà người ta đã làm xong việc có kết quả rồi, thì phân tích thế nào chả đúng.
Chuyện anh được gọi là "Thần đề" thật lạ lùng và có chút huyền bí. Chỉ có thể cho đó là một loại ngẫu nhiên, nhưng cũng là sự ngẫu nhiên hiếm có.
Đấy là một lần anh "trúng" một "con đề" kha khá. Thái độ của anh có chiều khác so với mấy lần "trúng đề" trước. Anh có vẻ tự tin và ung dung hiếm thấy. Anh rủ cả một đám trong cơ quan ra quán nước, đãi kẹo lạc và thuốc lào. Chả là anh rất say món "thuốc lào Vĩnh Bảo". Rồi anh thì thào nghe có vẻ bí hiểm lắm. Thông tin mà anh đưa ra là anh đã tìm ra quy luật đề, với lời tuyên bố xanh rờn: "Từ nay, tớ mà đánh con nào là trúng con ấy". Cả bọn gật gù, nhưng nịnh anh là chính, chứ chưa tin lắm. Riêng bà hàng nước thì nhìn anh ngưỡng mộ như bụt sống hiện lên.
Khi mọi người đã đứng dậy ra về, anh ghé tai bà hàng nước và nói một con số. Tất cả chỉ cười, rồi ai về phòng nấy.
Chuyện lạ xảy ra. Tối hôm đó "đề" về đúng con số mà anh Thiều đã nói. Trưa hôm sau cả bọn lại láo nháo kéo nhau ra hàng nước, nhưng lần này do bà hàng nước khao. Bà ta đã đánh một "con đề" có mệnh giá 50.000 đồng và thu về ba triệu rưỡi. Bằng tới hai tháng lãi tiền nước chứ không phải chuyện chơi.
Cuối buổi, anh Thiều lại phán một con số. Thái độ của anh như một vị thần linh bao dung, độ lượng và tràn đầy nhân ái. Anh đang ban phát của cải của Ngọc Hoàng Thượng đế cho bàn dân thiên hạ. Lần này thì cả đám "chiến sĩ " trong cơ quan nhìn anh thần tượng. Mọi người đều nhẩm tính và lặng lẽ thử vận may cho riêng mình. Thông tin lúc đó vẫn chỉ gói gọn trong cái đám láo nháo ấy và thêm bà hàng nước được biết.
Tối hôm đó "đề" lại về đúng như anh Thiều đoán. Cái hội nước chè của anh Thiều, tuy buổi tối ai ở nhà nấy, nhưng đều chết lặng đi. Chết lặng vì sung sướng. Điện thoại tíu tít trong đêm.
Sáng sau, không chỉ anh Thiều, mà tất cả bọn đều đi ăn mỳ vằn thằn, khiến cô bán hàng vừa vui, vừa cuống cả lên vì thiếu chỗ ngối ở vỉa hè và phục vụ không kịp. Anh Thiều trở thành tâm điểm của giữa lố nhố những gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Cả bọn lần lượt khai báo thành tích. Người mạnh dạn đánh to nhất trong cả bọn là thằng Dương, lái xe riêng cho Sếp. Nó thu về 14 triệu đồng, bằng gần một năm lương "cứng". Dương nhận trả tiền ăn sáng cho cả bọn.
Sáng hôm đó, hầu như chẳng ai làm việc gì nên hồn. Tất cả đều lóng ngóng, ngồi không yên chỗ. Cả bọn chỉ chờ đến giờ họp mặt buổi trưa. Lần này là hội tụ ở quán cà-phê "Con Gà" sang trọng giữa phố, chứ không phải ở quán nước chè thanh bạch nữa. Ai cũng nhìn anh Thiều như vị cứu tinh. Không khí hào hứng và rạo rực còn hơn cả khi toàn cơ quan nhận được cờ thi đua của Bộ, kèm số tiền đủ cho cả cơ quan được đi du thuyền một vòng quanh hồ Tây có tiệc đứng. Cà-phê xong, ai cũng tranh trả tiền khiến cô chủ quán xinh đẹp phải tròn xoe mắt nhìn các chàng trai đầy ngưỡng mộ. Trưa hôm đó, anh Thiều không tuyên bố ngay "con đề" tiếp theo, mà nháy mắt tỏ ý thần bí, hẹn cuối chiều sẽ phán.
Chưa đến 4 rưỡi chiều mà đám Fan hâm mộ đã tụ tập trước cửa phòng làm việc của anh Thiều. Ngoài những gương mặt quen thuộc trong cơ quan, bữa nay còn có thêm cả vài người tự xưng là bạn của anh Thiều. Họ làm ở cơ quan khác, nhưng là chiến hữu của anh từ thuở nào không rõ. Có anh bên Xây dựng, có anh ở bên Y tế. Lại có hẳn một ông chuyên viên có hàm râu quai nón rậm rì làm ở tận Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội. Tất cả bọn họ đã nghe được tin đồn từ đâu không rõ, là anh Thiều đã tìm ra qui luật "đề". Họ đến để xin lộc trời thông qua ông bạn tốt của họ.
Đúng 5 giờ chiều, anh Thiều mới mở cửa phòng, bước ra vươn vai. Có lẽ cái việc tính "đề" đã vắt đi của anh một phần không nhỏ sức lực của người đàn ông tuổi 45. Anh vui vẻ gọi tất cả vào phòng. Phòng thì chật, ghế ngồi có ít nên tất cả phải lao xao một lúc lâu mới ổn định trật tự. Anh Thiều chậm rãi đưa mắt nhìn tất cả một lượt rồi tuyên bố:
- Hôm nay "đề" về …. Nhưng xin các bố đừng có làm ồn ào quá. Việc này là tiết lộ thiên cơ, hao người lắm chứ không phải chơi đâu.
Cả bọn há mồm nuốt từng lời nói của anh Thiều, thấm nhuần tư tưởng. Sau đó tất cả rút lui có trật tự.
Tối về lại trúng đề. Nhân bảo như thần bảo. Thế là anh Thiều đã đoán đúng số "đề" tới 4 lần liên tiếp. Bây giờ thì tất cả những kẻ chầu rìa đều đã được hưởng "sái" và đã thu được một món lợi không nhỏ.
Sang đến buổi chiều của ngày thứ năm, mấy ông bạn hữu của anh Thiều đã mò sang từ sớm. Cái ông râu quai nón nhân danh bạn hữu anh Thiều và là người cao tuổi nhất tập trung tất cả lại và tổ chức ngay một cuộc họp nội bộ phía sau nhà bếp. Điều thứ nhất, ông suy tôn anh Thiều là "Thần đề", thiêng như Thánh sống. Cả bọn nhất trí ngay, không phải bàn cãi. Điều thứ hai, ông nêu ra tầm quan trọng và 2 lý do phải bảo vệ "Thần đề". Ông hùng hồn:
- Bây giờ anh Thiều chính là người đem lại cơm áo cho chúng ta. Nhưng đồng thời, anh cũng sẽ có hai kẻ thù to lớn và nguy hiểm. Thứ nhất là bọn chủ đề. Đối với chúng, anh Thiều là con dao hai lưỡi. Nếu anh theo chúng, chúng sẽ thâu tóm và lũng đoạn cả xã hội, vì khi đó, chúng nắm đằng chuôi trong mọi cuộc chơi "đề". Ngược lại, anh sẽ làm cho chúng nhanh chóng khuynh gia bại sản. Vì lợi, chúng có thể thủ tiêu anh Thiều bất cứ lúc nào. Thứ hai là nhà nước. Sổ số cũng có hình thức mua vé số chọn trước, giống như chơi đề. Khi đó, số phận của các Công ty sổ số nhà nước cũng không khác gì chủ đề khi liên tục phải trả thưởng những số tiền lớn. Nhà nước cũng có thể bắt tù anh Thiều bất cứ lúc nào.
Cả bọn nghe mà vừa sợ lại vừa lo cho anh Thiều. Nhưng bảo không đánh đề theo anh Thiều nữa thì không ai muốn bỏ.
Cuối cùng, ông râu quai nón tuyên bố:
- Vì thế bây giờ chúng ta phải đi vào bí mật. Không được tụ tập ồn ào, ầm ĩ. Nhất là phải khống chế số tiền chơi, không được đánh to quá dễ lộ.
Tất cả đồng ý và lập ra cả một Ban quản trị để điều hành.
Đề lại về lần thứ năm. Bây giờ thì ai cũng yên chí là nằm trong cái tổ chức "đánh đề" này rồi thì trước sau cũng sẽ giàu có. Đương nhiên là phải chấp hành kỷ luật thật nghiêm chỉnh.

Ngày thứ sáu, anh Thiều lại phán "đề". Nhưng cái chuyện giữ bí mật để bảo vệ anh có vẻ khó mà thực hiện. Đứa cháu bà hàng nước cùng mấy đứa bạn quanh phố sùng sục đòi vào cơ quan gặp anh Thiều. Chúng đã được bà hàng nước rỉ tai câu chuyện. Kiếm tiền dễ quá thì ai mà chả ham. Tham lam vốn là bản tính con người mà. Chúng cũng từng là "bạn đề" của anh Thiều từ lâu rồi, nên anh Thiều cũng khó mà lảng tránh cho được. Chắc cái đà này thì cả cơ quan, rồi cả phố sẽ giàu lên, hay tất cả sẽ tan tành ra mây khói, không ai có thể đoán hay dám nghĩ đến điều gì xa hơn.
*
Sau một chuyến đi công tác tỉnh xa dài ngày, cuối giờ ngày hôm đó tôi cũng về đến cơ quan. Tôi rẽ vào phòng anh Thiều chơi, bình thường như mọi khi. Ngồi uống xong chén nước, chợt anh Thiều bảo:
. Hình như ngày mai sinh nhật thằng lớn nhà cậu thì phải. Tớ có quà cho nó.
Tôi chợt thấy xúc động và bối rối trước sự quan tâm của anh. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy anh đưa cho tôi mỗi tờ hai nghìn đồng. Từng này chỉ đủ mua hai chiếc kẹo lạc. Thấy vẻ ngơ ngác của tôi, anh xé mẩu giấy, viết gì vào đó rồi đưa tôi:
- Cậu về nhà ngay đi, nhớ rẽ qua hàng nước đánh hai nghìn con "đề" này là mai đủ tiền mua một hộp bánh to cho cháu.
Rồi anh đút hai tay vào túi, ngửa mặt lên trần nhà vẻ phớt Ăng-lê và chậm rãi đánh gót đi về cuối phòng. Tôi vẫn ngơ ngác không hiểu thế nào, nhưng vẫn phải chào anh rồi rút lui.
Về đến gần nhà, nhớ lời anh Thiều dặn tôi rẽ qua hàng nước xin đánh con "đề". Bà hàng nước vốn quen mặt mà hôm nay nhìn tôi như nhìn người từ trên trời rơi xuống. Nhưng rồi bà cũng ghi đề cho tôi. Mảnh giấy anh Thiều ghi cho tôi có số 88.
Tối đó tôi không xem Ti vi, cũng không hỏi kết quả. Sáng hôm sau ở cơ quan, phải đến nửa buổi tôi mới nhớ ra và mở tờ báo Hà Nội mới ra xem. Hai số đuôi của giải đặc biệt không phải số 88. Tôi khẽ cười và gấp tờ báo lại. Chắc anh Thiều nghĩ ra trò gì vui đùa mình.

Về sau tôi mới biết cái chuyện anh Thiều đoán đúng "đề" năm lần liên tiếp. Còn sáng hôm đó trong cơ quan tôi có cả một lũ ngẩn ngơ. Chúng nó ngơ ngác nhìn nhau như đám gà con lạc mẹ.
Hôm sau, rồi những hôm sau nữa, anh Thiều không còn đoán đúng "đề" nữa. Cả đám hâm mộ trong cơ quan lẫn các "chiến hữu" của anh Thiều tự nhiên giải tán dần hết. Ông râu quai nón cũng không còn phải lo lên kế hoạch chi tiết để bảo vệ "Thần đề" nữa.
Chắc anh Thiều vẫn tiếp tục chơi "đề" nho nhỏ như ngày trước. Có thể cũng có lúc anh trúng, nhưng cái sự ngẫu nhiên kể ở trên thì không bao giờ lặp lại nữa.
Tôi cũng không còn nhớ lần cuối cùng anh Thiều mời tôi đi ăn mỳ vằn thắn buổi sáng là khi nào.

Vũ Công Chiến

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2008

Chiều vấn cảnh chùa


(thuận nghịch độc)
(thủ vỹ ngâm)
đọc xuôi:

Sân đầy úa lá cảnh thu rơi
Nhặt khúc chuông chùa tiếng gió vơi
Thầm tụng kẻ mong đời cứu chuộc
Nhẹ râm lời ủ mộng thương hồi
Tâm đầy ý thiện duyên trao phật
Dạ ắp kinh lành phúc tạ trời
Trầm khói hương đưa hồn khấu biệt
Sân đầy úa lá cảnh thu rơi

đọc ngược:

Rơi thu cảnh lá úa đầy sân
Biệt khấu hồn đưa hương khói trầm
Trời tạ phúc lành kinh ắp dạ
Phật trao duyên thiện ý đầy tâm
Hồi thương mộng ủ lời râm nhẹ
Chuộc cứu đời mong kẻ tụng thầm
Vơi gió tiếng chuông chùa khúc nhặt
Rơi thu cảnh lá úa đầy sân

Đông Hòa
09.07.2008


http://images.travel.channelvn.net/Images/Uploaded/hongnv/chua-Thay-ok.jpg

Tự khúc đêm

Em mãi ngắm sông trôi vất vả

Trăng run mờ in bóng

lấp lánh ngả nghiêng

Chút mơ hồ lung linh bóng nước

Vệt trăng nhòa, sao chẳng đến đáy sông?!!!

****

Một ngày đá cũng biết đau

Trăng soi ướt đẫm, đêm sâu muôn chừng

Tình sao xa cách mịt mùng

Người nơi đâu để lòng xa xách lòng?!!!

****

Đá muôn đời lặng yên k nói

Chỉ âm thầm đổ lệ giữa đêm

Sớm mai sương mù giăng đỉnh núi

Đớn đau nào mờ mịt thinh không?!!!

L.T.H.1

(Darmstadt, tháng 1/2008)

HẠT GIỐNG MẶC ÁO PHAO CỨU SINH

Lời của chú Lạc Đà:
Phần vỏ xốp của cây Hoa Súng, có kết cấu thật kỳ lạ, nó là sự điển hình của loài truyền giống nổi trên mặt nước.
Phần bên trong vỏ có rất nhiều hạt giống, phần ngoài của mỗi hạt, bao đầy một túi không khí, sau khi vỏ trái chín, sẽ có rất nhiều hạt giống nổi lềnh bềnh trên mặt nước, giống như: một vòng phao cứu sinh.
Nó có thể trôi rất xa, trên dọc đường đi, không khí trong túi dần dần tan mất, hạt giống sẽ từ từ chìm xuống đáy giòng nước, chờ đến khi phần vỏ mục nát, đến mùa xuân năm sau, một mầm cây Hoa Súng xinh đẹp sẽ mọc cao nơi này.

Mặt hồ mùa Thu, mặt nước ánh lên cảnh sắc trời xanh mây trắng, lộ ra một bầu không khí trong lành, từng bầy cá kết thành đàn tung tăng bơi lội vui đùa trong nước.
Có một con cá chép nhỏ bơi đến giữa hồ, cô ta gặp một trái cầu nhỏ đang nổi trôi trên mặt nước. Ha ha, vui quá cô cá chép đụng đầu vào qủa cầu một cái, chợt nghe có tiếng ”ây da”, qủa cầu nhỏ cất tiếng la, ai đụng tui vậy?
- Xin lỗi, tôi là cá chép nhỏ. Cô cá chép vội vàng xin lỗi hạt giống, tôi ngỡ rằng bạn là một qủa cầu!
- Tôi không phải là qủa cầu, tôi là hạt giống của cây hoa súng.
- Thật kỳ lạ, hạt giống đều mọc dưới mặt đất, sao bạn lại nổi trên mặt nước? Cô cá chép ngạc nhiên hỏi.
- Hạt giống đắc ý trả lời: Bạn không thấy trên người tôi đang mặc áo phao cứu sinh sao?
Cô cá chép nhỏ ngắm nhìn hạt giống một cách tỉ mỉ, quả nhiên trên mình hạt giống đang mặc một chiếc áo phao cứu sinh, chứa đầy không khí, thảo nào cô ta có thể nổi trên mặt nước, mà không hề có chút gì lo sợ chìm xuống đáy giòng.
Cô cá chép và hạt giống, sau một thời gian cùng nhau chơi đùa, cá chép giã từ hạt giống để đi tìm Mẹ.
Còn lại hạt giống mặc áo phao cứu sinh trôi trôi trên mặt hồ.
Thời gian trôi qua nhanh. Chớp mắt đã đến mùa Hạ năm sau. Cây xanh hoa đỏ ánh lên trong mặt hồ thật đẹp, đẹp qúa!
Cô cá chép ngày nào nay cũng đã lớn, đã trở thành một cô cá chép đỏ xinh đẹp.
Một hôm, vào một ngày đẹp trời, chim hót vui vẻ trên cành cây, cành Liễu bên hồ đang múa đong đưa theo làn gíó, cô cá chép đỏ cũng đang bơi lội tung tăng trong nước, lúc thì lặn sâu xuống đáy hồ, lúc thì nhảy lên khỏi mặt nước, bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy trên mặt nước yên tĩnh, một đóa hoa màu hồng phấn, cô cá chép liền vội vàng bơi đến hỏi ?
- Sao bạn lại rơi xuống nước vậy?
- Đóa hoa trả lời, nhà của tôi ở đây mà, tên tôi là cây Hoa Súng.
- Cô cá chép ngạc nhiên kêu lên: ”Bạn có phải là đóa Hoa mọc ra từ hạt giống mặc áo phao cứu sinh ngày nào đó không?”
- Đúng vậy.
- Hạt giống của bạn không phải nổi trên mặt nước sao? Sao lại có thể chìm xuống đáy nước được vậy?
- Hạt giống tôi, nổi trên mặt nước thật lâu, thật lâu, không khí trong áo phao cứu sinh cũng dần dần mất đi, và tôi đã chìm xuống đáy giòng nước, đến mùa Xuân năm sau, tôi đã mọc ra tại đây.
Cây Hoa Súng sống êm đềm trong hồ. Sáng sớm, lúc mặt trời vừa mọc phía Đông, cô ta ngước mặt về phía mặt trời cười thú vị. Buổi tối, mặt trời vừa xuống núi, cô ta cũng từ từ khép lại cánh Hoa, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Ước Nguyện Đêm Giáng Sinh


Tháng mười hai đi về thành phố
Tiết trời đông giá buốt chân tôi
Nhìn xa xa sao giăng lấp lánh
Mới hay Giáng Sinh đã đến rồi

Chợt nghe nỗi lòng vọng đến xưa
Nhớ nàng áo trắng phất gió đùa
Trên đường dốc chiều qua phố thị
Bâng khuâng dừng bước mắt khẽ đưa

Rồi đến bên nhau cùng tâm sự
Đến tương lai và những ước mơ
Đến một tối Giáng Sinh vui vẻ
Nhìn Chúa Nhập Trần nét trẻ thơ

Lòng khấn nguyện tình yêu sâu thẳm
Giữa trái tim với những hân hoan
Với nàng với muôn vàn hạnh phúc
Thắm đượm cùng nhau trên lối xuân

Đông Hòa
25.12.06






Đời Kỹ Nữ


Ta tiếc cho em đời kỹ nữ
Trong đêm son dấu lệ ưu tư
Mắt em đâu trong ánh đèn vuông
Khúc nhạc tấu say cuồng thác loạn

Ta tiếc đời em quá đa đoan
Bao giấc mơ vừa chớm nồng nàn
sao em để tình tan bọt nước
Để sầu buồn úa giữa đêm sang

Ngày mai đó thiên đường kia tàn
Rồi rệu rã thân hình em mang
Hỡi em ! Sao em còn rơi lệ
Hỡi em ! Có còn thương thân

Vầng khăn trắng kia trong thẩn thờ
Ngày xưa ấy không còn trong mơ
Em ngủ đi giấc ngàn năm chờ
Khi bỏ quên những ngày còn thơ

Đông Hòa




























Thứ Tư, 9 tháng 7, 2008

Khúc đàn trăng biệt

(thuận nghịch độc)
đọc xuôi:

Tàn thu tiếc lệ ủ trăng mờ
Thoáng lạnh buồn lòng gửi ý thơ
Tan hạ tiễn sầu ai ngóng đợi
Tạnh đông vùi lệ mắt trông chờ
Canh đầy gió thả hồn nhung nhớ
Khắc cạn trời say giấc mộng mơ
Manh chiếu đẫm sương đêm lạnh giá
Đàn khua tiếng lỡ khúc vương tơ

Đọc ngược:

Tơ vương khúc lỡ tiếng khua đàn
Giá lạnh đêm sương đẫm chiếu manh
Mơ mộng giấc say trời cạn khắc
Nhớ nhung hồn thả gió đầy canh
Chờ trông mắt rũ vùi đông tạnh
Đợi ngóng ai sầu tiễn hạ tan
Thơ gửi ý lòng buồn lạnh thoáng
Mờ trăng ủ lệ tiếc thu tàn

Đông Hòa
09.07.2008


http://4vn.net/images/NhaTrang.gif

HUẾ TÌNH YÊU




Xót xa


Đi về
phố cũ đêm nay
chợt nghe nhớ đến
vai gầy ngây thơ

Từ lâu
với kiếp lãng du
bước chân đi mãi
mấy thu chưa về

Nhưng lòng
vẫn một lời thề
cùng em chung một
bước về tương lai

Cùng em
tay nắm bàn tay
môi kề ly rượu
cùng say với tình

Dìu theo
tiếng hát mông mênh
áo em tươi thắm
kết nghìn cánh hoa

Tỉnh mơ
hồn bỗng xót xa
nàng ơi , cách biệt
tình ta .... lỡ làng

Đông Hòa
09.07.2008

Chuyện tình hoa Thủy Tiên


Lời nói đầu


Mỗi chiều trôi qua ! Khi nhìn thấy hoa Thuỷ Tiên , loài hoa nâng niu trong cốc nước thanh thoát lạ lùng . Chợt nghĩ đến một mối tình mà suốt nhiều năm qua không quên ! Thật nhẹ nhàng , tâm tư lắng đọng khi viết một câu chuyện tình đơn giản , đời thường và mang tâm niệm và những hoài bão về một tương lai tốt đẹp của con người.

Ngoài trời xa kia có lẽ những cơn gió sẽ bất tận trôi đi trong luân vũ , trong sự chuyển hoá của bầu trời . Thế nhưng , con người sẽ nghĩ gì và được gì ! Khi ngăn cách là một định mệnh đau thương của những mối tình thơ ! Rồi bay xa khỏi ngày ngây dại .

Vì thế ! Hôm nay Đông Hoà viết tác phẩm này gửi đến tất cả những ai đã khổ và từng đau khổ vì yêu, hãy nghĩ rằng cũng sẽ có một ngày xum họp đừng tàn nhẫn hay vội vã xoá bỏ cuộc đời với tuổi thanh xuân với sức sống mãnh liệt mà nên nén lòng nâng niu sự sống của chính mình. Chờ một ngày những phút giây đến và sẽ đến ! Khi ấy những tình cảm kia cao quý biết bao ......

Đông Hoà ký lục


Chuyện tình hoa Thủy Tiên

Rời Long Xuyên , nhà Bằng dọn về Sài gòn ngay sau khi dứt chiến tranh . Cha Bằng khi ấy trạc tứ tuần , thất bại trong sự nghiệp nên ông chỉ mua đủ cho gia đình một căn nhà nhỏ ven rạch bãi bồi ven rạch kinh Tắc Rỗi , huyện Nhà Bè .

Căn nhà họ ở nhỏ và khá tồi tàn , mỗi ngày khi đi học phải đi rất xa vì lúc ấy Bằng chuyển về học ở trường Hưng Đạo ở đường Cống Quỳnh mà khi xưa phương tiện đi lại là chiếc xe đạp thô sơ hoặc xe khách bờ - rô cũ mèm của Pháp chỉnh trang lại .

Thời học sinh Bằng rất hiếu học và chịu khó , mỗi sáng dậy thật sớm ăn cơm nguội qua loa xong là đi bộ đến trường với quãng đường gần năm cây số . Trong học tập , vẫn như xưa ! Bằng vẫn nổi tiếng là một tay quậy phá nhưng học giỏi , nhưng lúc ấy nơi đây so với trường Chưởng Binh Lễ năm xưa thì khác nhiều . Bằng bị phạt thường xuyên và không được tha thứ trách nhẹ như khi xưa nữa .

Cùng lớp có một cô bạn học xinh đẹp tên là Thuỷ Tiên , bạn rất hiền và mến Bằng . Nhiều học sinh trai thời ấy cũng thích bắt chuyện với Thuỷ Tiên nhưng đều bị từ chối , nên thuở thiếu thời cho đến về sau Bằng không quên được bóng hình cô bạn học ấy . Những đêm dài mơ màng trong giấc ngủ non nớt mộng mị Bằng thường mơ thấy nàng trong vùng ký ức .

Đêm trăng ánh sáng vàng huyền diệu , thu bóng Bằng ngồi một mình bên ao nước xen lẫn trong lá dừa nghe tiếng ếch nhái thi nhau kể chuyện . Càng về khuya cái không khí mùa hè ngột ngạt , với tay vốc nước ! Một dòng mát lạnh sảng khoái tâm hồn . Bằng lại nhớ Thuỷ Tiên , và hoa thuỷ tiên với một màu trắng thuần khiết .

Buổi sáng hôm ấy Bằng đi học như thường lệ , vẫn áo sơ mi trắng quần tây xanh đến trường . Những buổi học mệt nhoài nhưng Bằng lại phấn chấn khi thấy nàng nhìn Bằng khích lệ . Cứ như thế, tình yêu giữa họ cũng phát triển hơn .Chiền về có mấy đám bạn học túm dụm nhau ngoài cổng trường chen nhau dành phô mai , xí muội ! Tiếng nói cười rôm rã . Riêng Bằng và Thuỷ Tiên vẫn đi cùng và trò chuyện

- Bằng này ! Mình học với nhau chắc chỉ hết năm nay ! Thuỷ Tiên buồn buồn
- Sao vậy ? Có chuyện à ! Bằng hỏi lại

- Mình sắp xuất cảnh ! Muộn thì cuối năm nay lên đường , sẽ xa nhau rồi Bằng nhỉ ! Thuỷ Tiên giọng cũng vậy đều và buồn .

- Vậy là khó gặp rồi ! Tôi sẽ rất nhớ Tiên . Bằng xìu mặt

- Sau này cuộc đời và hạnh phúc mình chẳng biết dưa vào đâu ! Bên xứ
người bè bạn xa vắng , cả Bằng nữa ! . Mắt Thuỷ Tiên ươn ướt và đỏ , nàng sắp khóc và tôi luôn tiếng dỗ dành .

Khi đó Bằng là một học sinh mười sáu tuổi , và Bằng cũng đã hiểu được đôi chút về tình cảm nam nữ . Nhưng vẫn còn nhiều điều sâu kín hơn thì chưa biết gì , chỉ thấy nhớ nhớ thương thương . Mỗi chiều cứ trôi qua thật gọn ! Vẫn cứ bốn chân thoắt trên con đường hướng về phía chợ Cầu Muối , rồi lại cảm thấy thiếu vắng khi một mình về nhà .

Bóng cây gừa chiếu từ vầng trăng tròn rập xuống mặt đất tạo nên một hình thù lạ , Bằng lơ đễnh ngó con nước lớn , mấy con cá thòi lòi giương hai mắt lộ nhìn như giận dữ vì anh xua đuổi chúng . Chợt nghe nỗi niềm bâng khuâng ! Tâm hồn của gã trai mới lớn , mới biết nhớ ! Biết thức khuya một mình trong đêm vắng . Bao đêm trôi qua cũng cứ như thế khiến cho Bằng học được lòng kiên nhẫn đợi chờ , và cố công học tập với mộng ước về tương lai hoàn mỹ . và bài học ấy đã giúp Bằng rất nhiều cho sự thành công trong cuộc đời .

Bằng ngập ngừng đứng bên cổng nhìn vào sân trường Hưng Đạo . Hôm nay là hôm cuối cùng của lớp trước hè ! Mọi người ai nấy tất bật vui vẻ chỉ riêng Bằng cứ cảm thấy buồn . Các lớp rồi cũng đóng cửa , cảnh vắng bắt đầu dần đến khi tất cả vội vã ra về bỏ lại một sân trường vắng ngắt . cây phượng trước sân và các hàng cây hai bên hông trường cũng trổ những đài hoa hình cánh bướm . Chợt thấy Thủy Tiên vẫn còn tư lự gác tay lên chiếc cặp sách .

- Tiên này ! Mình đi ăn chè nha . Bằng đề nghị

- Ừ ! Mai nghỉ học rồi ! Buồn quá . Thủy Tiên nói nhỏ

- Bằng sẽ đến thăm Tiên mà !. Bằng nói tay vịn cây phượng

- Lần này là cuối rồi ! Tháng sau cả gia đình mình xuất cảnh ! Thủy Tiên thở dài sườn sượt

Bằng chết trân ! Tất cả như định mệnh ! Không còn nhau ư ! Mỗi kẽ mỗi nơi , đời chia biệt trong những ngày tha hương liệu có còn chăng những dấu vết ngày xưa của Bằng và Thủy Tiên . Bằng lấy tay với bứt nhẹ cọng lá trong quán chè rồi huý hoáy xé , như xé cả tâm hồn mình trước viển cảnh biệt ly . Trời hôm nay oi ả ! Cái khí hậu nóng kèm theo hơi nước xộc vào mũi Bằng , khẽ nhăn mặt bước vội sang đường . Nhà Thủy Tiên kia với cái hàng rào bông thược dược phất phơ theo gió . ………..

Hôm nay ! Cuối cùng ngày đi cũng đến . nén lòng ! Bằng đến nhà Thủy Tiên thật sớm . Cả nhà đang vội vã xếp dọn hành lý , riêng Thủy Tiên vẫn thu lu trong góc nhà và chỉ đứng lên khi thấy Bằng đến . Nước mắt bắt đầu rơi sau một đêm dài chịu đựng . Thuỷ Tiên khóc thật lâu ! Như chưa hề được khóc ! Chưa hề đau khổ và đau đớn trước buổi biệt ly ! Không biết bao giờ gặp lại . Buổi chiều trên sân bay Tân sơn nhất thật rộn rịp , người đi kẻ đến quần áo sang trọng . Tiếng máy bay chuyên cơ ù ù đáp xuống , bay lên gây nên một cảm giác xa xôi .

Bằng khoanh tay đứng yên một chỗ nhưng tâm hồn dậy sóng ! Mai sẽ không còn gặp Thuỷ Tiên nữa ! Từng ngày qua trên đường về không còn thấy nhau . Nghe hoang vắng trong lòng , bấc giác Bằng thở dài ngao ngán cho số phận , số kiếp con người ly hợp .

- Tiên này ! Mai chắc đến nơi , nhớ gửi thư nghe , đừng buồn nữa ! Vui chút đi vì nếu như còn duyên chúng mình thế nào cũng gặp lại . Bằng tuy nói thế nhưng đôi mắt cũng đỏ long lanh theo sự dồn nén của mình .

- Ở lại cho Tiên lời từ giã mấy bạn nghe , Bằng nhớ giữ gìn sức khoẻ , ráng học để đạt thành sự nghiệp , Tiên sẽ luôn nhớ Bằng mà ! .

Thuỷ Tiên nói đến đây rồi gục đầu vào vai Bằng khóc như mưa . Bầu không khí ngột ngạt trôi qua , sau khi cách ly kiểm tra hành lý gia đình Thuỷ Tiên cũng vào sâu trong sân ga . Chuyến bay đến tất cả lên máy bay , những cái ngoắt tay từ giã của nhiều người trong khuôn mặt vừa buồn bã , đăm chiêu , hớn hở .

Ra về trên chuyến xe buýt đông người , Bằng lặng lẽ hồi tưởng từng dòng lưu niệm , chợt nhớ Thuỷ Tiên ! Loài hoa thuỷ tiên của lòng ! Chợt thương tiếc dâng cao , rồi lẫm bẫm :”giá mà Tiên không đi xa nhỉ !” … . .

x x
x
Vào quán kem năm xưa , Bằng chọn chiếc bàn nhỏ cạnh khóm cây kiểng năm xưa hai người cùng ngồi . Vẫn như thế ! không thay đổi gì ! Hai mươi năm qua rất nhanh như một cơn lốc , xoáy mòn đi tất cả ! Luôn cả cái tuổi thơ , niên thiếu , học trò . Hôm nay Thuỷ Tiên sẽ về sau bao nhiêu thời gian xa cách ! không biết cái giây phút thiêng liêng khi hai người gặp nhau sẽ như thế nào ! Đau khổ ! Uất nghẹn , hay vui sướng .

Trong bộ âu phục Bằng ngồi đúng cái chỗ năm xưa , nhìn ra phía con đường ngày xưa hoang vắng nay nay ồn ào tiếng xe máy chạy . Yên lặng nghe một bản nhạc trầm buồn từ trong phát ra , mang âm hưởng như chia một nỗi buồn sâu lắng . Bằng đọc lại ký ức mình chầm chậm sau nhiều năm thương nhớ , rồi hồi hộp khi nhìn kim đồng hồ nhích dần đến thời gian gặp gỡ .

Tiếng xe thắng két gần quán kem , cửa mở một người phụ nữ bước xuống trên mặt giặm đôi kính đen với tào áo dài cũng màu đen lấp lánh kim tuyến . Bằng ngó về phía xe và không khó lắm vẫn nhận ra đó là Thủy Tiên , tuy theo thời gian nét người có nhiều thay đổi .

Bằng đứng lên ! Chiếc cốc trên tay rơi xuống vỡ toang , ôi ! Phút giây hội ngộ trong hồi hộp từng giờ của khắc khoải chờ đợi sao quá cảm động thế này ! Rung rung từng bước , tay nắm thật chặt ghì vào vạt áo , Bằng chầm chậm bước ra , những bước đi của nỗi niềm ! Thủy Tiên đứng chết trân , Bằng đấy ư ! Trái tim nàng cũng lay động thật nhanh theo ánh mắt , phút chốc định thần nắm lấy tay Bằng

- Ô ! Anh Bằng …….. ! Thủy Tiên khóc nước mắt nàng len giữa đôi kính chảy ròng xuống hai má . Lấy khăn tay khẽ lau , Bằng thấy mắt mình hơi cay ! Hai mươi năm ! Tuổi ngày xưa hoa mộng cuốn xa ! Bây giờ đối diện nhau , tất cả như dừng lại thật lâu ! …..Thật lâu ! Như đễ ngắm một đôi người vừa hiện diện trên cõi đời .

- Em đi lâu quá Tiên à ! bằng xoa bàn tay nàng và Thủy Tiên cứ để yên như vậy

-Anh Bằng ! Em nhớ anh rất nhiều , mình xa nhau lâu ghê . Em tưởng không còn gặp được anh

- Cuộc đời , chờ đợi thật dài ! Nhưng cũng ngắn với chúng mình . Bây giờ ai cũng có đôi hết rồi !.

- Anh lấy vợ chưa ! Thủy Tiên hỏi

- Chưa ! Vì chỉ yêu mỗi mình em , còn em ! Bằng hỏi lại

- Em thì vẫn như xưa , Chưa lấy chồng ! Chẳng ai thích hợp với em cả , chắc chỉ có anh .Bây giờ anh làm việc gì bên đây !

- Anh dạy học , và viết văn em à ! Chí ít cũng mười lăm năm rồi còn gì ! Bằng bâng quơ rồi hỏi lại Thủy Tiên

- Thời gian qua em làm gì bên ấy ?

- Em tốt nghiệp đại học xong , nhưng rất khó tìm việc đành an phận với chức thủ thư . Thủy Tiên vừa nói vừa kễ hết những gì bao năm qua nàng đối diện .
Cõi lòng của hai người cũng sống lại theo từng lời đổi trao . Hai người ôm chầm lấy nhau , mắt hoen mờ trong thổn thức ! Ngoài kia tiếng cười nói lao xao tiếng Việt pha lẫn tiếng Anh , có vài người bạn ngoại quốc cũng tìm đến .Thủy Tiên xin phép Bằng , đứng lên tiếp khách.

- Chút nữa mình nói chuyện tiếp nghe !

- Em tiếp họ đi , anh sẽ chờ ! Bằng nói .

Chờ ư ! Chỉ còn một khoảnh khắc nữa , hai người sẽ bên nhau bao nhiêu ký ức trôi về . Ảo ảnh ..... Thực tế !.... Không biết có còn vây lấy họ không ?. Bằng hớp một ngụm nước từ chiếc ly mà chủ quán đã thay khi nãy . Bầu trời bên ngoài cửa kính nắng lớn , cơn gió đâu nhẹ thổi đưa đẩy mấy ngọn lá cây ven đường ...... Kỷ niệm một thời niên thiếu như theo các đám mây bay về bên anh , tất cả hoà quyện một sự sung sướng , hạnh phúc đọng lại từng chút ..... Rồi Thủy Tiên cũng đến bên Bằng và đôi mái đầu quen hơi dần . Họ cảm thấy chân trời tình ái rộng mở ! Kể từ bây giờ ! Phút này , không ai có thể ngăn cách họ .

Lễ cưới hai người tổ chức trọng thể tại Nhà Thờ Đức Bà . Trong buổi lễ trang trọng tất cả mọi người đều tỉnh tâm hướng về chính điện nơi có Thánh giá của người . Họ cầu nguyện vì Đức Tin , Sự Sống của Chúa trời và xin Đức Thánh Linh ban cho họ một cuộc đời vợ chồng vĩnh cữu . Đức Cha xứ làm phép Thánh Giá và các thủ tục lễ cưới trong sự hoan hỉ của nhiều giáo dân . Tiếng Chuông Nhà Thờ vang lên ngân nga đón chào một hạnh phúc mới tràn ngập tình thương yêu dưới ánh bình minh Thánh Thiện .

Họ bước ra cổng nhà thờ hướng về Tượng Đức Mẹ , đôi bóng người quỳ thật lâu trong lòng vang lên lời khấn nguyện sâu thẳm . Bầu trời như sáng rực lên , theo từng bước chân họ đến chân trời hạnh phúc ………….%

Đông Hòa
Nguyễn Chí Hiệp

Chớm Hạ


Khi hè đến gió xuân ngưng thổi
Hơi ấm nào nỗi muộn ngày xuân
Lòng phân vân nhìn cánh hoa tàn
Đơn chiếc lẻ một mình mỏi gối

Cuối mùa xuân không hoa ngập lối
Chỉ ánh dương che mất trời thôi
Nhẹ hương môi trút tình không vội
Hỏi người ơi ! Có nhắc ngày qua

Trông về xa hương như thoang thoảng
Ngỡ vừa nghe câu hát đời thường
Ai có biết khi xuân vừa hết
Đến hạ rồi tôi chết người thương

Trời hỡi ! Em đi khi sương sớm
Rắc màu mây dớm bước mưa về
Mưa về đâu dâng sầu ô thước
Để mình tôi đứng trước ngõ chờ

Đông Hòa

11/Hoài bão của Cọp già.

Có một con Cọp già sức yếu đang nằm ở trên giường, sắp chết rồi. Khi còn trẻ nó dựa vào sự dũng mãnh và hùng tráng của mình cả đời làm vua trong rừng sâu. Lúc nó sắp chết nghĩ đến đứa con trai còn quá nhỏ, nó lo sợ một số kẽ tham lam và dã tâm lợi dụng lúc nó chết đi, ức hiếp Cọp con, làm loạn trật tự của rừng sâu. Nó muốn: hay nhất là có thể ở trước lúc mình rời khỏi nhân gian, tìm được kẽ này, diệt trừ đi, nó đoán là kẽ đó có thể làm loạn, thế là dặn dò con trai:
“Con đi gọi Sư Tử, Báo và Sói đến đây, ta có điều muốn nói với chúng.”
Sư Tử, Báo và Sói đến trước mặt Cọp già. Cọp nói:
“Mọi người đều biết, chúng ta là loài ăn thịt, ta làm vua của rừng sâu, còn các ngươi thì không. Để cho trật tự của rừng sâu được bình thường, cả đời ta có thể nói có chổ không đúng với các ngươi, bây giờ ta sắp chết rồi, muốn bồi hoàn món nợ này. Ta thật tình không có tài sản gì cả, chỉ có một bộ xương. Các ngươi biết đấy xương Hổ rất có giá. Ta dùng bộ xương này để trả nợ các ngươi, bây giờ các ngươi đã có thể lấy đi được rồi.”
Cọp nói xong, Sư Tử nghĩ: Cọp tuy rằng có chút bá đạo, nhưng đối với lãnh địa của mình ông ta vẫn là tôn trọng, ông ta tuy rằng ăn nhiều hơn một chút thịt, đó cũng là dựa vào tài năng, ông ta không ức hiếp ta điều gì, ta không thể cần bộ xương của ông ta.
Báo nghĩ, ta và lão Hổ đều là họ mèo, có cùng một tổ tông, thời gian qua tuy rằng vì chuyện của cái ăn có cãi nhau, nhưng tuyệt đối không thể lợi dụng nguy hiểm của người, nếu như thế, thật là thất đức.
Sói nghĩ: này Cọp, ngươi cuối cùng rồi cũng có ngày hôm nay sao? Lúc ngươi làm vua, động một chút là gào thét hù doạ ta, ngươi dũng mãnh bắt động vật to lớn ăn, chỉ bỏ lại cho ta một chút thịt thừa, nếu nói về thiếu nợ, thì ngươi nợ ta nhiều nhất. Ngày hôm nay ngươi gọi 3 chúng ta đến, nói là trả nợ, trả cho ai đây? Hay là ta trước tiên tấn công giành thể chủ động, sau là diệt đi tai hoạ? Ta nếu như không ở lúc này bày tỏ một chút thủ đoạn, bộ xương của ngươi vẫn là phần của ta đúng không?
Sói gào lên một tiếng nhảy về phía Cọp, con Cọp dùng hết sức lực sau cùng cắn được Sói, còn đè Sói nằm dưới thân mình nói:
“Kẽ ta phải diệt, chính là ngươi!”

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2008

Một chuyến thăm quê - Đông Hòa

sáng tác trực tuyến
Đông Hòa

Love-Love.jpg, 56 KB Lẳng lặng rồi mùa hè cũng tàn và gió thu cũng đã đến , những chiếc lá trên cành thi nhau rơi gửi lại cuộc đời những khoảnh khắc phai phôi . Dưới bậc thềm phía ngoài sân bay ươn ướt bởi vì đang mưa … những giọt mưa phùn mù mịt , đâu xa những áng mây đen phủ kín bầu trời ….những bước chân trú vội … những cô gái trong bộ com-lê cách điệu tay che dù vội thả nhanh theo hướng chiếc taxi để về thành phố , phong cảnh ấy tạo nên một cảm giác lẻ loi cho một người phương xa mới vừa trở lại thăm quê nhà . Tay xách vali Luyện cũng ngoắc một chiếc xe đậu gần .

- Dạ anh về đâu ạ ! Người tài xế lễ phép hỏi :

- Anh cho tôi về bến xe xa cảng miền tây anh nhé ! Luyện chậm rải trả lời và yêu cầu

- Vâng ! Thưa ông !. Từ đây đến đó mất khoảng 1giờ . Người tài xế nói thêm .

Xe chạy chậm vì buổi sáng đông người , nhưng không mấy chốc cũng sang tới Chợ Lớn Mới , khu chợ này có từ lâu đời và nó với anh ngày xưa cũng khá nhiều kỷ niệm . Luyện nhìn sự đổi thay và cảnh chợ búa tấp nập không khỏi bồi hồi … anh nhớ như in cái ngày mà anh bỏ quê lên thành phố kiếm sống ….

- Dạ thưa ông ! Đến nơi rồi … tiếng nói cáct ngang của người tài xế làm cho Luyện tỉnh lại … anh vội vã trả tiền xe rồi vào bến … Bến xe bây giờ đối với anh cũng lạ hoắc vì hai mươi mấy năm rồi anh mới thấy lại . Lên xe an vị chổ ngồi xong nhìn những hành khách mới lên sau đang lố nhố , bỗng một cô gái ngã sấp vào lòng anh … anh đã cô gái lên

-Xin lỗi anh nhé ! Cô gái đỏ mặt miệng ríu rít .

- Không sao ! Cô ngồi đây nhé …. Luyện nép vào trong một chút chừa chổ cho cô gái ngồi xuống .

- cảm ơn anh nhé ! Cô gái lễ phép

- Không có gì ! Luyện trả lời rồi hỏi thêm

- À mà cô về đâu vậy ?

- Dạ , em về Bạc Liêu anh ạ !- Vậy là cô với tôi chung đường rồi , tôi cũng về Bạc Liêu .
Xe bắt đầu khởi hành khi đã đầy khách , anh phụ xe đóng của lại trấn an hành khách xong thì xe chuyển bánh … qua hết thành phố Sài Gòn , những cánh đồng bạt ngàn bắt đầu hiện ra … Luyện nghe tâm hồn rộn rã giữa cảnh miền quê thanh bình …. Đâu đó cũng có một chút gì đó giống nơi anh ở tuy nhiên thay vào đó những cácnh đồng muối trắng như tuyết vậy !. - Dạ thưa anh , anh mới về quê ạ !. Cô gái gắt dòng suy nghĩ của anh - Mấy mươi năm rồi tôi mới về quê , cảnh vật thực sự mang cho tôi sự bình yên cô ạ ! Luyện trả lời . - À mà xin lỗi cô tên gì vậy , tôi thì tên Luyện ! Luyện vừa hởi vừa cho cô gái biết tên mình . - Dạ , em tên Duyên ạ !. - Ồ , tên cô dễ thương thật … Luyện buộc miệng khiến cô gái cũng đỏ mặt theo

- Dạ ... cảm ơn anh . Duyên lí nhí ...

- Anh từ nước ngoài về ... Duyên hỏi thêm

- Ừ , cô đoán đúng rồi ... tôi từ Mỹ về ...đây là lần đầu tôi về thăm quê hương !.

- Còn cô ở Sài Gòn hay dưới quê vậy ? Luyện hỏi thêm

- Dạ , em dạy học trên này ành ạ ... lâu lâu em mới về dưới một lần ... Duyên trả lời

- Xin phép gọi cô bằng tên nhé !. Luyện trịnh trọng

- Ồ , anh cứ tự nhiên ... như vậy dễ hơn .. Duyên chậm rãi

- Bên Mỹ anh làm nghề gì vậy !. Duyên lại hỏi bâng quơ

-À , bên ấy tôi có một trang trại .... và tôi sống bằng nghề này ... Luyện mím môi trả lời

- Nghề ấy giống như nghề nông của mình phải không anh ? Duyên lại hỏi và mắt có vẻ suy tư

- Duyên nói đúng rồi , nghề ấy là nghề nông ... bên Mỹ mọi người cũng phải làm mới có ăn dù rằng đời sống có cao hơn Việt Nam , nhưng mọi người đều rất coi trọng việc làm để nuôi sống bản thân và gia đình ... mọi thứ đều rất đắt đỏ Duyên à !.

Luyện hướng mắt nhìn qua khung cửa kiếng , trước mặt anh là cái ngã ba Trung Lương quen thuộc .... ngày trước anh thường đi qua đây .... lắng tai nghe những tiếng gọi ơi ới ... rao hàng của những chú bé , những thiếu phụ trung niên một nắng hai sương... lẫn vào tiếng đàn hát của một đôi vợ chồng mù bán vé số ... khiến anh nghe lòng nhơ nhớ về giọng hát của " Tấn Tài " với bài vọng cổ " Bông Ô Môi " mà ngày trước anh thích nghe ....Đến Mỹ Thuận, bến phà ngày nào bây giờ thay bằng một chiếc cầu dây văng to đùng đang ngạo nghễ nối liền con đường quốc lộ . Đến giữa cầu Luyện vươn vai thở một hơi dài sảng khoái ... bỗng Luyện nghe nặng một phía , thì ra Duyên đã ngủ dựa vào vai anh , anh khẽ nhìn rồi giữ y tư thế vì sợ cử động cửa anh làm Duyên thức giấc . Qua cầu xong bác tài tấp vào lể cho mọi người đi vệ sinh , lúc ấy Duyên cũng giật mình thức giấc , pha lẫn chút bẽn lẽn hồn nhiên của một cô gái miền quê ... Duyên nói nhẹ

- Xin lỗi anh nhé .... em ngủ quên

- Không sao đâu Duyên ạ !. Mệt thì phải ngủ lấy lại sức chứ đường còn xa mà ...Luyện ngẫn mặt lên và nói thêm :

- Chỗ này ngày trước mỗi lần đi qua tôi thường mua bánh kẹo các thứ về làm quà ... Duyên không mua à ?

- Dạ em mua hồi hôm qua ở siêu thị trên Sài Gòn rồi anh ạ ...

- Thế à !.... qua Mỹ Thuận coi như gần ửa đường rồi ... Luyện buột miệng

- Nhà Duyên ở đâu vậy !. Không biết gần quê tôi không !.

- Dạ , em ở Vĩnh Lợi anh à !. Còn anh thì chỗ nào vậy anh ...!

-Gia đình tôi trước ở thị xã Duyên à , bây giờ cả nhà qua Mỹ hết ... năm nay tôi mới có dịp về thăm quê hương . Nơi chôn nhau cắt rún thì làm sao quêncho được ... Luyện thở dài hình như anh tiếc rẻ những tháng ngày đã qua khi cònở quê nhà - Nhớ hồi nhỏ tôi thường theo mẹ về Long Xuyên , cũng đi ngang đây … hồi ấy thưa thớt chứ đâu như bây giờ nhà của san sát … phát triển nhanh thật !. Luyện bất chợt nói .

- Dạ bây giờ người ta đa số đi làm các hảng xưởng trên thành phố rồi dành dụm gửi tiền về xây xựng với lại ở xứ mình họ thường tận dụng mặt đường làm ăn mua bán đó anh !. Duyên phụ hoạ thêm .

- Bên Mỹ thì người Việt mình đi mà cho công ty hoặc làm nghề trang điểm sắc đẹp , quê mình gọi là dịch vụ ấy mà … Luyện nói thêm

- Có làm mới có ăn anh há ….!. Duyên vừa nói vừa nhoẽn miệng

- Ừ , quả thật có làm mới có ăn !. …

Xe đã đến bắc Cần Thơ …. hồi trước …. cảnh vật dối với Luyện cũng trở nên lạ lẫm duy có cái bến thì không khác xưa mấy dù rằng bây giờ được mở rộng hơn , bước xuống xe anh cùng Duyên xax1ch hành lý đi bộ xuống phà … đi bên người phụ nữ mới quen , Luyện nghe lòng mình phấn chấn và một chút cảm giác lạ len vào lòng mình …. Tiếng phà hụ còi , thoáng tỉnh lại Luyện nhìn xuống mặt nước đùn đục đỏ màu phù sa …. Anh lẩm bẩm miệng một câu thơ quen thuộc :

Hò ơi ….

Nhìn theo nước đục phù sa
Chiều qua sông Hậu đậm đà hổn quê
Hôm nay chân bước tìm về
Nỗi niềm tâm sự tái tê cõĩ lòng
………

- Lên phà anh ơi …! Duyên gọi và Luyện giật mình bước theo nhứ cái máy !.
- Ồ , cảm ơn Duyên nhé … tôi nhìn cảnh vật riết đâm ra quên …! Luyện vừa nói vừa cười nhẹ như phân trần .

Xe lạ tiếp tục chạy , Luyện lại nhìn hồí ngày xưa cũng theo đó mà quay về , Luyện lại nhớ những mùa lúa trổ đòng , anh cùng chúng bạn đi bắt cua đồng hái me tây làm quà cho nhau …. lại nhớ mùi khoai lang lụi bếp thơm lừng mà ngoại nướng choa nh ăn lỡ bửa , kỷ nệm cứ thi nhau tràn về … mùa này là mùa chim cuốc , ốc cao chàng nghịch cho nên dài theo ven đường mấy bác nông dân treo từng chùm lủng lẳng mời mọc khi thấy xe qua …
- Mua đi cậu … mùa này con nào con nấy mập lút à , cậu mua tui ban rẻ cho nhé … về làm quà hay đồ nhậu thì hết biết đa !. một bà trung niên vừa khẩn khoản mời anh …

- Dạ , thôi thì để tôi mua một chục nhé … Luyện vừa nói vừa lấy tiền ra trả …và ra hiệu khỏi thối lại nhưng người bán thì nhất định thối lại , bởi đó là cái tính thẳng ngay của dân miền tây mà …. Thời gian trôi thật nhanh không mấy chốc đã đến Vĩnh Lợi . Duyên đứng dậy sửa sang hành lý chuẩn bị xuống xe .
- Dạ , em chào anh ạ …!. Em phải xuống xe rồi … anh đi tiếp bình an nhé …
- Cảm ơn Duyên nhé !. Không biết bao giờ tôi mới có thể gặp cô …
- Duyên cười , trên đôi má lộ rõ hai lúm đồng tiền
- Nhà em ở gần chợ Vĩnh Lợi , khi nào rảnh rỗi thì mời anh ghé chơi nhé …!. Duyên vừa nói xong thì xe ngừng bánh . Khi xe chạy Luyện nhìn theo đến hút bóng mới thôi .
( còn tiếp )

Lớp nhạc cuối cùng

Đông Hòa

Bọn trẻ xúm lại quây quần bên cái vòng tròn hột xoài vẽ trên mặt đất . Đây là trò chơi dân gian của lủ trẻ miền quê , sau khi vẽ cái vòng hình hột xoài thì gạch hai gạch dài hai đầu làm hai tụ cái , còn lại chia ra hai bên mổi bên năm ô . Trong hai ô đầu thì đặt hai cục đá bằng nửa bàn tay làm quân cái , con lại các ô nhỏ mổi ô rải năm cục đá nhỏ làm quân đi .


Cứ thế sau khi " oản tù tì " Thì bên thắng sẽ hốt quân bên mình bất cứ tụ nào rải về hướng mình thích , cứ rải hết thì hốt tụ kế rải cho đến khi có một ô trống trước mặt , lấy tay đập vào đó ăn phần quân cờ trong ô kế tiếp bất kể tụ đó là tụ nào kể cả tụ cái , nếu như có các ô kế tiếp cách khoãng đều nhau , nghĩa là cứ cách một ô đến một tụ thì đập tay vào ô trống kế tiếp ăn luôn . Khi hết quân trên bàn thì bên nào nhiều quân thì bên đó thắng .

Nhưng nếu rải đến sát tụ cái mà hết quân đi thì kể như bí , lúc đó mới đến phía đối diện mới được đi
- Ê Hòa ! Ăn gian quá vậy hử . Thằng Ngọc vừa nói vừa sỉ ngón tay vào trán thằng Hòa
- Hông dám đâu ! Tui hốt tụ này chớ bộ , ai ăn gian nè ! Sao hồi này giờ hông dòm , bây giờ tui hốt rồi nhe ! Chuẩn bị chìa cái lổ tai đây để búng nào . Hòa vừa nói vừa thò tay hốt miệng cười ngất ngư .
- Hòa nè ! Ráng ăn nghe ! Còn cái phần búng lổ tai thì tặng cho tui nhen !.

Thằng Kiều ngồi ngoài vừa nhìn vừa lên tiếng vừa cười ha hả . Cả bọn đang chơi trò khoanh tụ đếm đá , ai thắng thì được búng lổ tai đối thủ năm cái ! Có quyền tặng người khác búng dùm luôn , tiếng nói cười rôm rã lẫn tiếng chí choé , giành giật .
Cả bọn đang chơi nói cười khanh khách thì nghe tiếng gọi ơi ới từ phía sau
- Thôi nghỉ chơi tới giờ rồi ! Chúng mình đến nhà thầy Phát đi nào ! thằng Vỹ vừa chạy đến gần vừa nói thật lớn
- Còn sớm mà ! Chơi thêm một chút nữa ! Uổng lắm . Thằng Sơn nhăn mặt cào nhào vì còn mê mẩn với trò chơi
- Sớm gì nữa ! Nghỉ thôi mai diễn rồi ! Nhanh chân cho nhờ tí nào !. Thằng Vỹ vừa nói vừa nghênh cái mặt hếch lên ra chiều việc rất quan trọng và khẩn trương .
- Vậy thì mình đi ! Kẻo thầy chờ !. Thằng Sơn vừa nói vừa đứng dậy phủi đít quần , xỏ chân vào dép .
- Chị Kiều ơi ! Hôm nay chị làm ca sĩ nghe ! Thằng Ngọc vừa nói vừa bẻ miệng cho ra tiếng ngọng nghịu eo éo .
- Tui đập một cái là chết liền à nghen ! Kêu bằng anh chứ chị hả thằng khỉ kia .
- Hì.. Hì...! Ai biểu anh có tên con gái làm chi ?. Thằng Vỹ vừa nói vừa cười lem lém chân bước loạng choạng .
- Hay là để tui đóng vai Kim Trọng luôn cho trọn tuồng nhe ! Thằng Ngọc lại nói tiếp rồi nhe răng cười sặc sụa.
- Ê ! Kim Trọng cái con khỉ á ! Có nước là ma vương thành quỷ á ! Nói xong thằng Kiều nó rượt thằng Ngọc chạy cót cờ . Riêng thằng Ngự ngồi yên khi nãy cũng vội đứng dậy đi theo .
Cả Bọn vừa đi vừa giỡn , những tiếng xỉa xói , tiếng cười khanh khách cứ vang lên . Bọn trẻ con đứa nói qua kẻ nói lại huyên náo cả con đường , không bao lâu thì đến nhà ông Phát . Thầy Phát dạy nhạc ! Ông dạy cho chúng cách đệm đàn , đánh trống , sô lô , guitar , bass , kèn xác xô phôn , thanh nhạc .

Ông rất thương bọn trẻ , chúng con nhà nghèo và bản thân ông cũng nghèo như gia đình bọn trẻ . Ông không lấy tiền và bọn chúng cũng rất thương ông và không hề làm ông giận . Ông rất ít quát tháo , khi chúng sai chỉ khẻ tay nhẹ vào trán và nói rất nhỏ

- Sai rồi con ! Làm lại.....Từ từ nào ! Đừng gấp quá.....Chú ý ở chân nhớ đấy !
Giọng nói và cử chỉ của ông không hoa mỹ , không rườm rà nhưng chứa đựng những thâm tình thiết tha vô bờ . Bản thân ông cũng thương yêu bọn trẻ như con vậy .
Đông Hòa

Những khi trái gió trở trời , đứa nào bệnh ông đều ân cần săn sóc lo lắng đến tận cùng . Trên cuộc đời ! Không gì bằng tình cha mẹ , thầy trò ! Thật cao cả .

- Thầy ơi ! Hôm nay con đi cây sô-lô nghe ! Thằng Vỹ vừa nói vừa thử đàn
- Dạ thưa thầy ! Cho nó ngồi trống đi , nó đánh trống hay nhất bọn . Thằng Kiều nói
- Còn con guitar bass thôi ! Thưa thầy . Thằng Sơn đủng đỉnh lên tiếng .
- Thằng Hòa con đâu rồi ! Ông Phát đưa mắt tìm
- Dạ ! Con đây thưa thầy !.Thằng Hòa vừa nói cái đầu thì gật gật và mở đàn chỉnh âm tiết .
- Hôm nay con đàn organ và kiêm ca sĩ luôn vì bé Thủy hôm nay bận rồi không có đến , còn thằng Ngự ! Con đi cây sô-lô vậy ? Ông Phát nói
- Còn thằng Ngọc Thì kèn xác-xô-phôn nghe con ! Ông Phát bảo thêm
- Dạ còn con thổi sáo nghe thầy ! Thằng Kiều nói thêm , ông Phát gật đầu rồi mở tủ rút tập nhạc lý mở ra tìm bài .

Cả bọn trẻ vừa đàn vừa hát đến xế trưa , ông Phát vừa nắn nhịp vừa đàn tranh họa điệu , vừa xướng âm một cách khéo léo. Một buổi tập thật hay và có nhiều ý nghĩa .
- Thôi đến đây nghĩ các con ! Ông Phát ôn tồn nói
Trong thâm tâm ông bọn trẻ là niềm thương sâu lắng nhất mà ông có trong cuộc đời của ông . Những gì ông dạy chúng là cả tâm huyết mà ông theo đuổi từ rất lâu . Tâm hồn người thầy là sự hy sinh cao cả , là chuổi định hướng mà mổi mầm sống sẽ hướng về lối đi đã định trên đường đời , sự ban tặng có lẽ chỉ ở đây ! Chính nơi đây ! Không đâu khác . Ông nói trong tương lai khi lớn lên chúng sẽ thành một ban nhạc , điều này sẽ làm ông rất mừng ! Đó là niềm ước ao vô bờ bến của người Thầy ! Mà sự thành đạt là việc còn rất xa vời .

- Chị Kiều ơi ! Chị dễ thương quá !. Thằng Vỹ lại chọc quê
- Úynh bây giờ nghen ! Giởn hoài mét thầy cho coi !. Thằng Kiều dọa còn Vỹ thì le lưởi núp sau lưng Sơn .
- Thôi mà ! Kêu lần này thôi mai mốt không ghẹo nữa !. Thằng Vỹ vừa nói vừa hỉnh lổ mủi cười lớn .
Cả Bọn kéo nhau ra về , trên đường cũng cảnh cười nói , chê bai , giận dỗi xiên qua xéo lại , có khi cười ầm ầm làm người đi đường cũng vui lây . Ôi ! Tuổi thơ là vậy ! Tuổi trẻ của hoài bão và nhiều ước mơ .

Những tâm hồn trong trắng thiếu thời ấy có biết đâu những giây phút bên nhau cùng vui thật ngắn ngủi , có ai biết rằng một ngày mai kia cuộc đời sẽ ra sau , ước vọng bấy giờ sẽ như thế nào ?. Trong hoàn cảnh sống với những mơ hồ về tương lai , sự nghiệp đối với chúng thật khó hiểu và bất định .
Trong tâm hồn non nớt chỉ biết vui cười , học hỏi ! Chúng có hay đâu ngoài xa kia chiến tranh vẫn còn chờ đợi chúng . Ngày mai kia khi lớn lên chúng cũng phải lao mình vào lửa đạn và những mất mát đau thương . Những ước ao to lớn nhưng đầy hoài bão của ông thầy dạy nhạc rồi có khi cũng sẽ tan thành mây khói .

Sáng hôm ấy ! Ngày kết thúc chiến tranh rồi cũng đến . Thằng Hòa thì theo gia đình về Sài gòn , thằng Vỹ theo người thân xuống tàu đi viễn xứ và thằng Sơn thì theo mẹ về tới tận Quảng ngãi . Tất cả bọn chúng mổi người mỗi hướng , kẽ một nơi , phương trời nào xa lạ , thời gian cứ lặng lẽ trôi nhanh thấm thoát mà đã ba mươi năm........... Những đứa trẻ năm xưa đã trưởng thành , chúng cũng nối tiếp theo ông Phát trở thành những nhạc sĩ nổi tiếng khắp thế giới . Ôi ! Cái thế giới tuy lớn nhưng lại bé nhỏ trong tiếng đàn hát .
Một hôm cuối mùa đông năm ấy ! Trên lối cũ con đường quê xưa , Cảnh vật ngày trước vẫn còn , tuy có thay đổi đôi chút . Bãi cát lúc trước bây giờ đã mọc đầy cỏ . Cây phượng vĩ còn non lúc trước bọn trẻ cắm bậy để chơi trò cút bắt nay thành một tán lớn tỏa nhiều cành . Thời gian ! Thời gian...... ! Đó là những chuổi ngày bất tận của tạo hóa .

Một nhóm người trạc tuổi trung niên trong những bộ âu phục chỉnh tề , họ lặng lẽ bỏ chiếc xe hơi bóng loáng ngoài phố chợ . Họ đi bên nhau từng bước chậm như muốn nuốt chững cái con đường năm xưa ! Con đường thời thơ dại mà tâm tư của họ vẫn hướng về dù nay mỗi người một nơi .
Loay hoay một lúc trước cái cổng đơn sơ bên hàng dậu nhỏ nghiêng nghiêng . Vẫn cái lu nước bằng sành cũ kỹ ngay gần trước cửa , vài ống sáo hỏng gác ngang qua bụi hoa hồng .

Tất cả đập vào mắt họ là ngôi nhà nhỏ năm xưa vẫn còn quen thuộc . Ông Phát nay đã rất già , tóc ông bạc trắng bước chân run run da mặt nhăn nheo tay cầm cây gậy trúc ngồi trên ghế xếp gần sát mép trong cửa .

Họ bước vào nhà nhìn ông , không hề ngỡ ngàng ! Không hề ngượng ngập ! Họ ôm lấy ông như những đứa con ôm lấy người cha thân yêu ! Tất cả họ đều khóc ! Nước mắt của họ rơi rơi theo nỗi niềm năm tháng , họ khóc cho ngày trùng phùng ! Cho tình thương thầy trò bao năm xa cách ! Cho sự thờ ơ của chính họ ! Ba mươi năm.....! Ba mươi năm.....! Giấc mơ dĩ vãng trong ngày trở về .

- Thưa thầy con là thằng Hòa ạ !
- Thưa thầy con là thằng Ngự sô-lô đây ạ !
- Con là thằng Kiều ạ !
- Con là Thằng Vỹ ạ !
- Con là thằng Sơn ạ !
- Con là Bé Thủy ạ !

Cả nhóm người lao nhao lên tranh nhau nói , giọng của họ trùng lấp nhau . Mừng mừng , tủi tủi phút chốc trôi qua ! Những nụ cười tiếng nói tuôn ra không dứt , họ kể cho ông Phát nghe những thành đạt của họ trong cuộc sống , những bước thăng trầm mà họ trải qua . Có niềm vui nào lớn hơn đối với một người thầy !

Ông thấy mình như trẻ lại , như tìm thấy ngày xưa trong hồi niệm . Những khuông mặt lớn tuổi , nhưng đượm nét thân quen làm ông liên tưởng đến mình trong quá khứ giống như họ . Ông cảm động rơi lệ ! Giọt nước mắt quý giá của ông rơi xuống mang theo tình thương xoa nhẹ tâm hồn cho họ.......Ông lẩm bẩm :
- Đủ cả rồi ! Không thiếu ai , tất cả đã trở về !. Tuy gối mỏi tay run nhưng tâm hồn ông vẫn vậy ! Vẫn cái tính ngang bướng như hồi thanh niên ! Không biết khuất phục trước khó khăn !. Ông vẫn hiền từ cần mẫn và nhớ thương đến họ , trông về một ngày thầy trò xum họp .

Cả bọn vào vị trí ngày xưa là Hòa organ , Sơn guitar bass , Ngọc xác-xô-phôn , Kiều thổi sáo , Vỹ đánh trống , Ngự Sô-lô , Thủy thanh nhạc . Tất cả đàn hát say sưa....... đến xế chiều họ từ giã ông ra về trong quyến luyến . Ôi ! Tình thầy trò thật cao thượng . Tất cả họ còn nhớ đến ông ! Người thầy dạy nhạc xưa cũ.
- Thầy ơi ! Mai chúng con lại đi xa rồi........ Nhưng chúng con sẽ nhớ thầy mãi thôi ! Chúng con cầu trời thấy sống thật lâu để chúng con còn mãi mãi được gặp thầy.
- Thầy ơi ! Mai kia xa thầy chúng con sẽ vẫn nhớ mãi những lời thầy dạy ! Sẽ sống có ích cho đời , tấm lòng và lời dặn dò của thầy sẽ theo chúng con trên bước đường của tương lai . Nói xong tất cả họ đều ngấn lệ , họ khóc cho buổi chia ly .
Ông Phát tiển họ ra cửa , những đứa học trò của ông họ sẽ đi xa....! Rất xa....! Nhưng đã mang âm hưởng của ông ! Âm thanh của cuộc đời ông cho mọi người niềm hi vọng cuôc sống .
Đến mùa hè năm ấy ! Họ cũng trở lại và lần này họ xây cho ông một căn nhà mới , những dụng cụ nhạc khí năm xưa ông vẫn giữ lại và xếp nó ở vị trí trang trọng ở phòng khách như ngày xưa . /.

Đông Hòa
Nguyễn Chí Hiệp