Thứ Tư, 29 tháng 10, 2008

Hai cơn mưa


Tặng S.

Anh đuổi mưa đi mà mưa lại đến
Để Sài Gòn vần vũ gió đi hoang
Mưa theo anh lạc xuống những phím đàn
Tiếng réo rắt khi trùng phùng bẽn lẽn

Hai cơn mưa đuổi theo lời hò hẹn
Giữa phi trường hào phóng cuối mùa mưa
Lời nói buông ra cũng chỉ bằng thừa
Nhìn nhau thế chưa thoả cơn nhung nhớ

Hai cơn mưa chạy theo đường cản gió
Chia tay rồi trong dạ cứ nao nao
Sài Gòn nhớ thương mưa trút ào ào
Mà trong lòng sợi thương dần ấm lại.

Tiễn anh đi , ngày mai mưa sẽ tạnh
Sẽ không còn níu giữ bước chân ai
Mưa trở về ngủ yên ở bờ vai
Dù vẫn biết một miền xa vẫn thức.

MK, 29/10/2008

Lệch

Gửi Q.

Em ở nơi lệch giờ
Anh ở nơi lệch phút
Hai ta trong cõi thực
Mà sao cứ ngu ngơ

Em đi tìm vần thơ
Anh đi tìm con chữ
Từng giờ từng phút lỡ
Em lệch phía không anh./.

THN, 29/10/2008

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2008

NGÔI NHÀ CŨ Phần 15 - 16

Như Ý nói, giọng nhẹ như gió thoảng

- "Đàng kia là nhà thờ Huyện Sĩ đó anh"
- "Anh nhớ"
- "Ngày xưa lúc nhà em ở đường này, em học vỡ lòng với các bà sơ ở đấy".
- "Vậy sao? vậy là em học sau anh cả 10 năm là ít".
- "Anh lại nhận vơ phải không ?" Như Ý khúc khích cười
- "Thật đấy, lúc nhỏ anh ở đường Ngô Tùng Châu cũng gần đây, nên học tới lớp một tiểu học ở nhà thờ mà".
- "Vậy anh có đạo hở"
- "Không có, vì vậy mà mấy bà sơ cưng hơn, chắc muốn anh theo đạo" Tâm cười nói tiếp
- "Còn em thì sao, có đạo và hiền như ma sơ không?"
- "Em cũng là người vô đạo".
- "Vô đạo hay ngoại đạo ?"
- "Tùy anh đấy, À này anh có nhớ hang đá có tượng Đức Mẹ không?"
- "Nhớ chứ, ngày xưa chơi bịt mắt bắt dê anh hay trốn phía sau hang đá, còn vào trong thì không dám. Vậy mà đã ba mươi mấy năm rồi".

Như Ý nghe trong giọng nói của Tâm có chút ngậm ngùi, nàng yên lặng đi bên Tâm, đêm yên tĩnh thỉnh thoảng có một chiếc xe vụt qua .

Đến ngang tầm nhà thờ cả bọn theo rình hai người ào lên, hai thằng chụp hai tay Tâm khóa lại lôi chàng qua cửa hông rào nhà thờ vào sau dậu cây um tùm, một thằng ôm ngang người Như Ý, tay bịt miệng nàng kéo dật lùi vào theo. Bọn chúng ra tay nhanh như chớp nên Tâm không kịp phản ứng, chàng cố vùng vẫy chân đạp mạnh để thoát nhưng hai tên khoá tay rất chặt, tiếng hét cầu cứu vừa thoát ra cổ họng thì một cái giẻ tống vào miệng Tâm. Tâm nhận ra thằng ôm Như Ý lôi vào là tên hôm trước trên sàn nhảy đánh chàng và bị Vấn đá suýt hộc máu. Như Ý vùng vẫy nhưng hắn to lớn nên Như Ý không thoát được. Đôi mắt Như Ý đầy vẻ hãi hùng khiến Tâm lại cố thoát. Một thằng kẹp tay Tâm hét:

- "Đánh chết mẹ nó trước"

rồi đấm vào bụng chàng làm cho Tâm gần như quỵ xuống. Thằng giữ Như Ý quát:

- "Nè khoan hãy làm thịt nó, để nó tỉnh còn coi tụi mình làm con nhỏ này trước, nó mới đau hơn, nè coi đi con!"

Hắn một tay kẹp cổ Như Ý khiến những tiếng cầu cứu của nàng chỉ ú ớ không thoát ra được, tay kia giật tung tà áo trước ngực, lộ trần Như Ý trước mặt Tâm và hai tên kia, cả ba cười sằng sặc rất mọi rợ. Một tên đưa tay xoa ngực Như Ý. Tâm căm phẩn vô cùng vùng vẫy đến nổi hai bả vai gần trặc. Một tên bẻ đầu Tâm lại, Tâm cố gắng không để nó nhấn đầu vào ngực Như Ý, gồng cổ ngẩng lên nhìn Như Ý với vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt to giờ lại mở to hơn.

Chợt có tiếng còi xe cảnh sát rú lên mỗi lúc một gần, rồi một ánh đèn pha quét ngang, 3 tên côn đồ hoảng sợ, buông hai người ra chạy mất. Thật là may mắn cho Tâm và Như Ý vì xe cảnh sát đó đang làm nhiệm vụ hỏa tốc khác chỉ vô tình quẹo từ đường Võ Tánh quẹo qua rồi đi thẳng mà không biết gì xảy ra sau hàng dậu. Tâm hai vai đau nhừ nhưng vội rút giẻ chèn miệng, đỡ thân hình Như Ý vừa quỵ xuống. Thấy xe cảnh sát chạy qua luôn, Tâm bế Như Ý chạy ra đường, đặt nàng xuống đất, định la cầu cứu, chợt Như Ý gục đầu vào ngực Tâm khóc ngất từng cơn. Tâm thấy đã ra đến ngoài và đầu đường có bóng 1 Taxi nên kéo vạt áo che ngực cho Như Ý, dìu nàng ra ngoài đường dơ tay chận chiếc Taxi lại, Tâm xiết chặt Như Ý:

- "Cố nín đi em, anh đưa em về nhà ngay bây giờ"

Hai người lên Taxi, Tâm nói địa chỉ nhà Như Ý cho người tài xế, Như Ý nằm úp mặt vào lòng Tâm, cắn răng cố nén tiếng khóc nhưng cả người giật theo từng cơn nấc, người tài xế quay lại nhìn, Tâm phải nói:

- "Vợ tôi đau bụng quá"

Đến nơi Tâm dìu Như Ý đến trước cửa nhà, Mẹ của Như Ý hôm nay lại lên nhà người quen chơi như lời Như Ý kể lúc tối, đến chiều mai mới về. Như Ý đưa cho Tâm chìa khóa mở cửa, vào được bên trong nàng ngã quỵ xuống, cơn đau đớn, uất hận, hổ thẹn bùng ra, Như Ý quỳ trên sàn khóc ngất, hai tay bịt mặt không cho Tâm nhìn mình.
Tâm ôm Như Ý vào lòng thì thầm

- "Qua rồi em, chỉ là cơn ác mộng, qua rồi em, nín đi, nín đi".
- "Tâm ơi, trời ơi, sao làm em sống được nữa đây".
- "Em đừng nói vậy, anh hổ thẹn vì không cứu được em, may mà chúng chưa làm gì được em, em khóc anh đau lòng lắm"
- "Em không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa, anh về đi, về đi, đừng nhìn em nữa!, đừng gặp em nữa!"
- "Như Ý ơi, cho dù em có hề gì cũng không phải tại em mà, đừng nghĩ vậy mà anh đau lòng lắm. Như Ý ơi ... Như Ý ... nghe anh này ... anh yêu em, tuy mình mới gặp nhau mà ... anh yêu em ... anh yêu em"

Tâm ôm thật chặt Như Ý vào mình, hôn lên tóc. Tiếng khóc của Như Ý nhỏ dần, chỉ còn bờ vai vẫn rung nhẹ trong cái nghẹn ngào nhưng hai tay vẫn bưng lấy mặt. Tâm hôn lên lưng hai bàn tay Như Ý thì thầm:

- "Em đã không sao mà bé, bé có dấu mặt với anh suốt đời được không, anh nói thật, hôm nay mà bé có bề gì đi nữa mà hai đứa còn sống, anh vẫn bên cạnh em, tin anh nhé em"

Người Như Ý lả đi, nàng không quỳ được nữa ngã vào lòng Tâm, nằm xoài trên sàn gạch, bỏ tay ra nhưng dấu mặt vào bụng Tâm, cơn nấc đần đần tắt. Tâm cúi xuống bế Nhú Ý lên đặt vào giường, còn anh quỳ bên cạnh, Như Ý nằm nghiêng mặt hướng ra ngoài, mắt vẫn nhắm nghiền, thỉnh thoảng lại nấc nhẹ, Tâm giữ bàn tay Như Ý trong tay mình đôi lúc lại đưa lên môi hôn. Như Ý nắm chặt tay Tâm nói với giọng đã khản vì cơn khóc:

- "Đừng bỏ em, Tâm nhé"
- "Không đâu Như Ý ơi"

Tâm trả lời, bàn tay Như Ý vẫn giữ trên môị Nét thư thái trở lại đôi chút, Như Ý kéo cái gối che mặt

- "Sao không nhìn anh, sao không cho anh nhìn em"
- "Em không dám nhìn anh"
- "Tại sao ?"
...
- "Tắt đèn di anh, cho em mở mắt ra, cho em nói với anh"

Tâm đứng dậy tắt đèn, rồi nhẹ ngàng ngồi lại trên sàn đá hoa bên giường Như Ý, tay nàng trong bóng tối đưa ra tìm lấy tay Tâm. Không thấy nhau nên Như Ý bớt xấu hổ hơn. Giọng Như Ý lạc đi

- "Tại ... tại anh ... tại anh đã thấy ... người em"

Tâm thì thào vào tai Như Ý

- "Lúc nãy anh không thấy người em, mà anh thấy cái đau của anh, của em và cái xấu xa của con người"
- "Tâm ơi!"
- "Anh bên cạnh em đây!"
- "Anh có hề gì không?"
- "Không em, hơi nhức vai một tí thôi!"
...
- "Tâm ơi!"
- "Ơi em!"
...
- "Em ... không xứng đáng với anh"
- "Vì em làm trong vũ trường phải không?"
...
- "Như Ý ơi, từ ngày mai nếu em còn tiếp tục làm ở đó thì điều đó mới đúng, tất cả gì đến hôm nay đều phải quên em ạ"
- "Vài ngày nữa anh lại đi, còn mình em trong cơn ác mộng này"
- "Hơn tháng nữa anh trở lại, em có bằng lòng theo anh sang Pháp không?"
- "Không có ai bên ấy đợi anh sao?"
- "Không Như Ý ơi, mà bây giờ có người đợi anh bên này nhé"
- "Anh! ..." trong nắm tay xiết nhẹ
- "Gì hở Như Ý!"
- "Em ... sợ "

Tâm nằm lên giường ôm Như Ý vào lòng:

- "Ngủ đi em, ngủ đi, đừng sợ"

Như Ý ngoan ngoãn nằm sát vào Tâm. Qua cơn hiểm nghèo vừa thoát được, sự đau đớn tâm não, sự uất hận, dằn vặt dần dần lui về cho cái mệt mỏi dâng lên. Hai người ôm nhau ngủ đến sáng, trong tiếng nấc nhè nhẹ của Như Ý.

NGÔI NHÀ CŨ Phần 16

Tiếng pháo lẹt đẹt của một buổi sáng 30 tết đánh thức Tâm dậy, nhìn Như Ý nằm bên cạnh mình ngoan như con mèo nhỏ, dù mắt còn sưng vì những cơn khóc ngày hôm qua, vai Tâm vẫn còn đau nhức nhưng không muốn tay rút ra khỏi đầu Như Ý. Giờ đây với Như Ý trong cánh tay, Tâm nhớ lại tình cảnh lúc đó mà cám ơn trời phật đã để cho hai người thoát nạn, đã cùng nhau trải qua sự hiểm nghèo nên Tâm cảm thấy như hai người đã thân thiết với nhau từ lâu lắm rồi, thân thương và quen thuộc đến nỗi lòng thương mến mênh mang đã lấn áp cả sự ham muốn về xác thịt.

Tâm vén nhẹ làn tóc che trên mặt Như Ý vào tai, Như Ý khẽ cựa mình, vẫn ôm chặt lấy Tâm, hơi thở đều đặn. Tâm ngắm người yêu, đầu óc miên man ôn lại từ buổi gặp gỡ đầu tiên đến bây giờ, tình phút từng giờ, để khẳng định lại tình cảm của mình không phải vì thương hại Như Ý gặp tai nạn mà hôm qua thốt lên lời yêu thương và hứa hẹn. Tâm nói nhỏ

- "Như Ý ơi! anh thương em thật đó, em có biết không?"

Tâm nằm bên ngắm mãi Như Ý cho đến lúc ánh nắng lên dần chiếu qua những khe ngang của hai cánh cửa sổ, nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ, Tâm rút thật nhẹ cánh tay ra khỏi đầu Như Ý, đi rửa mặt, tìm giấy bút ghi vội lại những cảm nghĩ trong đầu, xong ra ngoài mua thức ăn sáng.

Như Ý mê man trong giấc ngủ rã rời, thần kinh bị tác động mãnh liệt bởi biến cố kinh hoàng xuýt nữa là mang nỗi bất hạnh lớn lao cho một đời con gái, trong đêm sự mỏi mệt thể xác làm giấc ngủ trở thành mê mải, bản năng tự bảo vệ của thân thể và trong vòng tay ôm chặt nhau như là gửi gắm nương tựa đã dìm xuống được những hình ảnh dữ dội, những cơn ác mộng.

Đến sáng khi thân thể đã hồi phục một phần, thần kinh lại vô thức gọi chúng ra đuổi bắt Như Ý, từng bộ mặt quái quỷ nhơ nhớp ào ra xung quanh nàng, bóng Tâm lãng đãng khi gần khi xa mặc cho Như Ý kêu gọi, một con quỷ chụp được nàng, Như Ý thét lên những lời cầu cứu không âm thanh mà chính mình cũng không nghe được, thấy tay Tâm đang đưa ra đón nhưng chỉ cách một gang tay mà không thể với đến nhau được. Con quỷ xé tung áo nàng trong tiếng cười man rợ, Như Ý gào lên cố ôm lấy Tâm nhưng hụt chân để rơi vào một vực sâu tối đen thăm thẳm. Cánh tay ôm lấy Tâm hẫng vào chỗ không, đập xuống thành giường cùng tiếng hét bật ra được làm Như Ý tỉnh dậy, mồ hôi ướt áo, niềm sợ hãi càng tăng khi thấy Tâm không ở cạnh mình, Như Ý gọi

- "Tâm ơi, anh ơi!"

không có tiếng trả lời, Như Ý hốt hoảng ngồi dậy, một tờ giấy để trên đầu giường rớt xuống nệm.

"Anh đi mua thức ăn sáng, về ngay!"

Như Ý thở phào nhẹ nhõm, cơn shock làm nàng chóng mặt lại nằm xuống nhìn lên trần nhà, nhắm mắt rồi mở ra rồi lại nhắm nghiền mấy lượt, nhìn lại áo mình bật tất cả khuy và rách một bên vai nàng mới biết chắc là chuyện tối qua đã xảy ra thật chứ không phải là ác mộng. Đầu óc quay cuồng nhớ lại lúc hiểm nghèo và những lời Tâm nói đêm qua, nước mắt chợt ứa ra lăn dài xuống gối, nếu không có tờ giấy trong tay chắc Như Ý đã bật khóc thảm thương rồi. Nhìn xuống cái áo rách không che đủ ngực Như Ý chợt đỏ mặt. Bỗng nghe tiếng mở cửa, Như Ý để tờ giấy lại chỗ cũ, nằm nghiêng nhắm mắt như đang ngủ.

Tâm bước nhẹ vào nhà trên tay một ấm cà phê và một túi nhỏ. Chàng xuống bếp tìm một cái khay, bày 2 cái bánh giò lên dĩa và rót hai tách cà phê còn bốc hơi tỏa mùi thơm dịu. Như Ý nín thở lắng nghe từng cử động của Tâm, mùi cà phê càng làm nàng cảm động, nghe tiếng chân Tâm đến giường, giọng nhẹ nhàng:

- "Bé xinh ơi, dậy không em?"

rồi một bàn tay vén tóc mai nàng qua, Như Ý cầm lấy bàn tay Tâm, áp vào má, giữ yên rồi đưa lên miệng, dụi mãi bờ môi trong lòng bàn tay ấm ấy mà vẫn không mở mắt. Tâm cảm thấy đôi môi mềm mại dụi vào tay mà ngơ ngẩn, quỳ xuống hôn nhẹ lên mắt người yêu thì thầm:

- "dậy nhé em"

Như Ý mở mắt ra thật gần với khuôn mặt Tâm, quầng mắt vẫn còn sưng còn đỏ nhưng đã có thần sắc trở lại và ánh lên một niềm tin yêu trao gửi, Tâm bưng cái khay trên một ghế đẩu lại đầu giường, đỡ cho Như Ý ngồi dậy, gaì chéo hai vạt áo rất tự nhiên, mang khay lên trước mặt Như Ý và nói

- "Quà sáng cho em đây"

Bên cạnh diã bánh giò là một tờ giấy xếp tư, Như Ý hồi hộp cầm hỏi:

- "Giấy gì thế anh?"

Tâm chỉ mỉm cười không nói, đặt khay về lại ghế đẩu, cầm dĩa bánh, xúc một miếng đút cho Như Ý, Như Ý cảm động, mắt nhìn Tâm chứa chan, nhớ lại tờ giấy nàng vừa ăn vừa mở ra xem


"Em nằm nghiêng dáng thiên thần
Tóc mây che phủ một phần vai thon
Sương mai còn đọng cỏ non
Ngoài kia chim hót véo von gọi đàn

Anh quỳ xuống thật dịu dàng
Bên giường nghe lắng tơ vàng yêu thương
Trong hơi thở nhẹ mùi hương
Dường như nho táo trộn đường hạnh nhân

Trên khay các món điểm tâm
Anh mang đến tận giường nâng cho ngươì
Cà phê tỏa nhẹ làn hơi
Thức em bằng nụ hôn môi nhẹ nhàng

Vuốt êm mái tóc mây ngàn
Em vưà tỉnh giấc mơ màng phải không
Mơ gì hở bé má hồng
Có cho anh được vào trong mộng đơì

Bé nghe bé nở nụ cươì
Anh trong giấc ngủ là ngươì em thương
Cho em nồng ấm yêu đương
Cùng em đến chốn thiên dường ái ân

Vơí bao chiều chuộng ân cần
Xin trơì mãi được ở gần bên anh .
"


Bài thơ lôi cuốn Như Ý đến nỗi thức ăn Tâm đưa đến miệng, há ra đón nhận một cách vô thức như một đứa bé mải chơi được bón ăn mà mắt không rời tờ giấy. Đọc hết bài thơ, Như Ý ngước lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tâm đang nhìn mình. Như Ý nuốt hết miếng bánh, mỉm cười:

- "Cám ơn anh, anh làm lúc nào thế ?"
- "Sáng nay, lúc ngắm em đang ngủ"
- "Anh làm em nhớ đến Doctor Shivago, ông ta cũng làm thơ vì người yêu ngon giấc"
- "Và em là Lara của anh"
...
- "Thôi em ăn đủ rồi, anh ăn đi"
- "Vậy em uống cà phê đi nhé"
- "Dạ"
...
- "Lúc nãy chợt thức không có anh, em sợ lắm"
- "Anh mong lúc nào cũng ở bên cạnh em"
- "Ăn Tết với em nhé"
- "Mai anh đến, mừng tuổi cho em, qua năm mới, em đừng nhớ đến chuyện hôm qua nữa nhé em, bây giờ anh phải đi đây, bé ở nhà cho khỏe, đừng nghĩ quẩn, đừng đi đâu nhé em"

Như Ý không buông tay ra, nhìn Tâm rưng rưng muốn khóc, tay ngập ngừng như muốn kéo Tâm vào, Tâm ngồi sát vào giường ôm lấy Như Ý vào người, nước mắt Như Ý chảy ra thấm vào vai áo Tâm, Tâm phải chống cự lại với khát khao được hôn trên gương mặt nhạt nhòa. Chàng nhớ lại những việc còn phải thực hiện sợ thất bại, sau này không trở lại với Như Ý được thì chỉ làm nàng khổ thêm. Phải vỗ về mãi Như Ý mới chịu cho Tâm đi, sau khi Tâm hứa ngày mai đến sớm .

Rời nhà Như Ý đã 10 giờ mà Tâm còn rất nhiều việc phải làm trong ngày, bắt đầu trưa chiều nay là mọi nơi, mọi chỗ đều đóng cửa ăn Tết ít nhất là đến mồng 4. Buổi chiều Tâm về nhà mang theo một túi vải to tướng. Trong hai hôm kia Tâm đã có làm quen với các người trong nhà, thăm hỏi xã giao và đem những túi kẹo Gummibear, các chú gấu đủ mầu mềm dẻo thơm ngọt làm quà, nên những ánh mắt nhìn đã có thiện cảm hơn, và hôm qua Tâm đã ngủ lại nơi đó, nằm trên chiếu trải trên giường, nghe những bóng hình quá khứ trong ngôi nhà thân yêu, từng nét mặt người, từng sự kiện hiện về như một cuốn phim quay lại.

Tâm không biết hôm qua Trần Diên đến, lấy cớ thăm hàng xóm, hỏi chuyện về Tâm nhưng không lấy được tin tức gì quan trọng. Hắn đi vòng trong vườn quan sát xem có gì khác lạ, rồi lén vào phòng Tâm, lục cả túi xách, chỉ thấy hai bộ quần áo cùng các thứ lặt vặt. Tâm vẫn giữ phòng ở khách sạn, để vali và về nghỉ ngơi những lúc trong ngày cho mát. Nằm ngủ ở đây dù là nhà cũ của mình nhưng rất thiếu tiện nghi và căn phòng làm quán nên mùi hôi đủ loại vẫn còn nồng lên trong ban đêm, nhưng ban ngày Tâm đã đi nhiều mà tối lại không về ngủ thì sợ Trần Diên nghi ngờ.

Mở túi vải Tâm lôi ra một tấm khăn trải giường lớn, trải lên trên chiếu phẳng phiu, còn vật thứ hai mà cả sáng nay chàng đi mãi mới mua được không để lại đây được, Tâm đành phải cho vào túi xách mang theo. Chuẩn bị xong một bó phong bì đựng tiền lì xì Tâm gọi xe đến nhà Vấn vì Vấn có mời lại nhà ăn cơm tối và cùng chung đón giao thừa.

Trên đường phố đã thưa người, dân chúng lo về nhà chuẩn bị cúng bái ngày cuối năm, chợ búa đóng cửa từ trưa chỉ còn khu chợ hoa, số hoa chưa hết, hạ giá rẻ bán tống bán tháo, nhà nghèo chờ đến hôm nay mới đi sắm hoa chưng Tết.

- "Chú Tâm, chú Tâm đến bố mẹ ơi"

tiếng trẻ con mừng rỡ khi thấy bóng Tâm từ xa lại. Nhà Vấn cũng theo thông lệ được quét vôi mới, một chậu mai để giữa nhà, trên bàn thờ hoa quả, bánh chưng bày biện tươm tất, tiếng nhạc xuân vang vang làm không khí rộn rã, tiếng người làm bếp gọi nhau dưới nhà. Vấn đón Tâm vào nhà mặt mày tươi tỉnh cười cười nói:

- "Ngồi xuống cho vững đi, tao có quà Tết cho mày đây!"
- "Thôi tao có nhà cửa gì đâu mà quà cáp, mang theo chỉ nặng thêm"
- "À món này nhẹ mà nặng lắm, mà đúng ra không phải của tao, ở ngoại quốc gửi về"
- "Gớm rào đón nhiều thế, cái gì đấy?"
- "Mày vậy là năm mới hên lắm đó, coi cái này trước khi nhận quà đi " .

Vấn cười, đưa ra hai phong bì, rồi dấu thơ của Tâm ra đàng sau lưng, chỉ đưa cho Tâm cái thư Đông Phố viết cho mình. Tâm mới đọc hai hàng đầu đã bàng hoàng bật gọi
"Trời ơi! Đông Phố "

- co`n tiếp -

Phạm Doanh

Chớm Thu

Mới đó mà nay đã chớm thu
Đường đi lối cỏ giắc sương mù
Sáng ra hơi lạnh buồn se sắt
Mây xám ngang trời chẳng lãng du
Giọng hát Khánh Hà tha thiết lạ
Làm cho tâm tưỏng chợt đau nhừ
Bài ca mang nỗi niềm vong quốc
Ta nguời mất nước thật rồi ư ?

Phạm Doanh
_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.

Vô đề

Thị trấn không người vắng lặng sao
Bước chân khua mãi phố khuya nào
Cuộc cờ xe đổ tha nhân bại
Hài kịch màn buông khán giả chào
Lữ quán lập lòe qua cánh cửa
Con đường khấp khểnh dưới vòm sao
Nam quan mờ mịt trời trời thăm thẳm
Gió hú hàng thông đỉnh núi cao .

Phạm Doanh

_______________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.

Giấc mộng trong đêm

Ta thấy ta đứng trên triền núi
Phiá xa xa mây phủ giăng đèo
Bên vách đá phẳng lì trơ trụi
Bàn chân trên mỏm đá cheo reo

Ta đập trán lên tường sám hối
Giăng hai tay chấp nhận kiếp nghèo
Nghe cơ thể biến thành rắn mối
Bám đỉnh trời dốc ngược mà leo

Bên vực kia lũ người biết lỗi
Đang hành hưong từng bậc thang trèo
Tiếng ê a cầu xin xóa tội
Trong tiếng gầm của lũ cọp beo

Từng xác người rơi vào vũng tối
Gió vi vu gió hú qua đèo
Ta nhắm mắt nghe ngàn tiếng gọi
Và nghe hồn chết rã rời theo.

Phạm Doanh

_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.

Hoa viên kiến tuyết tình

Hoa viên kiến tuyết tình
Độc ẩm đáo thiên minh
Bắc phong xuy thanh trúc
Lạc diệp há hậu đình.

Phạm Doanh


Dịch nôm

Vườn hoa ngồi ngắm tuyết tan
Một mình uống mãi cho tàn canh thâu
Gió phương Bắc thổi trên đầu
Cành tre, lá rụng phía sau mái đình.

Phạm Doanh

_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.

Túy Ca - Tình Khúc Người Say (14)

Túy Ca - Tình Khúc Người Say (14)

Quán Khuya

Thành phố về đêm đã nhạt đèn
Người còn nán lại quán buồn tênh
Chai bia rót cạn, nằm ngang ngửa
Bao thuốc không còn, đứng váo vênh
Phố xá hai bên đang đóng cửa
Xích lô vài chiếc vẫn chờ canh
Gọi cô con gái thu tiền nước
Lại một lần say quá nửa đêm .

Phạm Doanh

Dây cương đã chùng

Dây cương đã chùng

Ngựa đi chưa hết đoạn đường
Vó câu đã mỏi, dây cương đã chùng
Chân trời mây xám mông lung
Nắng chiều dần nhạt, khuất vùng tâm tư
Nằm trên bãi cỏ xanh lừ
Nghe từng hoài niệm ngật ngừ trôi qua
Hình như trong mỗi sát na
Cái duyên cái nghiệp theo ta chẳng rời
Bao nhiêu quyết định trong đời
Có làm thay đổi số trời được đâu .

Phạm Doanh