Trận ốm nặng tưởng lên đường đi mãi
May có vợ hiền, bè bạn, người thân
Chăm sóc sớm hôm, mọi nhẽ, muôn phần,
Nên trần thế đón nhận ta trở lại.
Ta chỉ là kẻ chân đất áo vải, sinh ra cũng tại làng quê, nhà cũng có mảnh vườn, sân gạch. Vốn thương con không muốn cảnh nấp mãi sau lũy tre làng, thuở thiếu thời cũng được me cha cho theo đòi ăn học. Chữ nghĩa học đủ ba trường, nhưng trường đời chưa một lần từng trải. Lớn lên gặp cảnh binh đao, đất nước điêu tàn phân chia hai miền Nam Bắc. Trai thời loạn không thể ngồi không hưởng lạc, nên cùng trai làng chinh chiến xông pha. Những tưởng chiến trường ác liệt, thân trai đền nợ nước cũng đành.
Thế mà bom đạn chê(?), không phải. Chúng tránh ta để cho ta có được ngày về. "Chàng là của em, phận duyên định thế. Nên chàng phải trở về với vợ, là em". Người con gái đất trung du rừng cọ đồi chè đồi sim bát ngát, đã nói như vầy trong ngày lễ vu qui. Ta xúc động nghe tuy chẳng nói lời gì, nhưng thầm nghĩ số trời chắc vậy.
Nàng còn là học sinh, khi ta đã là người lính. Thế tất nên nàng nhỏ tuổi hơn ta. Lúc đầu ta gọi nàng là em, khi có tình gọi người yêu trên miệng. Lúc cưới rồi gọi nàng là vợ, một từ thôi mà thật thiêng liêng. Trong cuộc đời có lúc ưu phiền, hoặc có lúc vui, hay có điều thầm kín. Tâm sự cùng nàng, ta gọi bạn tâm giao.
Lúc nào cũng thấy nàng bé bỏng biết bao, khi ta tự cho mình là người anh, là chỗ dựa. Tất nhiên trừ lúc ta mắc lỗi, lớn nhỏ gì nàng cũng phải gắt to. Chỉ lúc đó mới thấy nàng không nhỏ, còn ta lặng im bé lại một phần. Nhưng nói gì ta vẫn nhận phần hơn, luôn thương nàng người vợ hiền bé bỏng.
Con người ta không ai khỏe mãi, đá sỏi gì cũng có lúc đổ mồ hôi. Khi ốm rồi mới hiểu thêm tình vợ, nghĩa phu thê truyền thống của dân mình. Nàng đắp thêm chăn vào những đêm đông, hay quạt cho ta trong chiều hè mất điện. Dịu dàng bón cho ta từng thìa cháo nhỏ, bát cháo hành giải cảm của dân gian. Những viên thuốc đủ màu nhỏ bé xinh xinh, nàng dỗ dành ta gắng mình cố nuốt. Hay có những đêm đông rét buốt, nàng thức cả đêm lo ta từng cái trở mình. ÔI, cảm động biết bao, không nói hết nghĩa tình, ta thấy nàng lại như là chị ta, thậm chí như người mẹ. Chăm chút cho con, dù là Thánh Gióng đã hơn người.
Chuyện chỉ là đời thường thế thôi, nhưng làm người rồi không thể là không nghĩ. Lúc ốm ta mong nàng về như trẻ con mong mẹ. Chờ chiếc bánh đa, hay chờ tiếng nàng cười(?). Mọi khó khăn rồi sẽ lại qua thôi, sẽ đến ngày sức ta khỏe lại.
Thế rồi ta thầm nhủ lòng mãi mãi. Trong cuộc đời này dù chớp giật mưa giông, dù sóng bể mưa nguồn hay nắng gắt, chiều đông. Không bao giờ quên ân nghĩa vợ chồng cùng vợ. Ta sẽ nói điều này với vợ, anh sẽ đem về mùa xuân mãi cho em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét