Viết cho em tôi....
Chao ôi, mùa hè, mùa của những chia li, màu của bao xót xa thương nhớ... Tại vì sao, vì sao tôi không thể quên được cái mùa hè xưa cũ, cái mùa hè thơm ngát cả tâm hồn? Đau đớn lắm khi đánh mất những ngày đáng nhớ, khi đánh mất những cảm xúc con tim, khi đánh mất cả một tâm hồn màu tím... Vẫn nhớ, một mùa hè ngọt ngào và cay đắng. Vẫn nhớ, một tâm hồn dịu mát và trắng trong. Vẫn nhớ những phút giây trong kí ức, vẫn nhớ có một ngày đã phải chia xa... Tôi vẫn nhớ tất cả những điều như thế. Nghĩa là vẫn nhớ và mãi nhớ một mùa hè phải chia li... Người ta nói, những rung động đầu tiên của con tim, những rung cảm đầu đời của một tâm hồn trong trắng... là những điều không thể nào quên. Và thật thế, hình ảnh cô em nuôi ngày nào vẫn còn in đậm trong trái tim tôi, nhẹ nhàng và sâu lắng như những cảm giác lúc ban đầu... Những kỉ niệm cũ, đó là hàng bao ngày chung lớp, hàng bao lần trò chuyện và vô vàn trìu mến lặng lẽ trao nhau. Đó không phải là tình yêu thực sự, vì suy cho cùng đó cũng chỉ là những cảm xúc đầu tiên của những tâm hồn đang lớn. Và ngày ấy đã xa... Nhưng những ánh mắt dịu ngọt vẫn còn mãi đó như lời nhắc nhở chân thành về một quá khứ dịu ngọt và trắng trong... Người ta cũng nói về màu tím của bằng lăng tím biếc. Có hay chăng màu tím ấy là một màu của tuổi trẻ? Ai đó đã từng tâm sự với tôi, rằng màu tím là một phần thương nhớ, là những nỗi âng khuâng. nếu thật thế, thì em tôi đã mang trong hồn một màu tím biếc... Hoàng hôn mày tím có đẹp và lãng mạn lắm chăng, sao lại vương sầu lên bao người đến thế? Những đám mây màu tím có gì diệu kì đến đỗi em tôi phải thẫn thờ da diết? Màu tím,màu của những nỗi bâng khuâng,màu của những nỗi buồn xao xuyến... Màu tím, màu của bằng lăng tím biếc, màu của những cảm xúc đầu tiên... Tôi yêu màu tím? Không hẳn! Tôi chỉ yêu màu tím khi nó hoà quyện cùng với kí ức của tôi. Tôi chỉ yêu màu tím khi nó làm huyền dịu những vầng mây xa thẳm. Và tôi chỉ yêu màu tím trong những hoàng hôn mong nhớ.... Hay đúng hơn, tôi yêu màu tím khi nó là tâm hồn của em, của người xưa yêu dấu... Không biết đã bao lần tôi được nghe câu này: " Màu tím là những bâng khuâng của một trái tim đang lớn, là sắc màu đỡ bước tâm hồn đến với những hỉ - nộ - ái - ố cuả một đời người". Một tâm hồn màu tím là một tâm hồn chưa biết yêu say đắm nhưng nó đã rung cảm một đôi lần với tất cả sự nhẹ nhàng và tinh khiết. Và em tôi cũng đã một thời như thế. Trên đời này ai là người tin vào sự vĩnh hằng? Không ai cả, và tôi cũng thế. Tôi không tin một sắc màu không phai mờ theo năm tháng... Nhưng ngày mưa tháng sáu của mùa hè cuối cùng ở bên nhau, tôi cùng em đạp xe dưới mưa qua biết bao con đường yêu quí. Và cơn mưa ấy đã để lại trong trái tim tôi một nỗi niềm sâu kín.... Mỗi lần hướng ánh nhìn đến với những cơn mưa tháng sáu, tôi không thể không bồi hồi nhớ lại lời em: "Em mong rằng một ngày nào đó mình lại gặp nhau, bên nhau và thực sự có nhau. Nhưng giờ đây, có lẽ mình phải làm một cuộc chia li thôi...." Tôi thẫn thờ tự hỏi vì sao... "Những gì đã qua là những gì đáng nhớ. Cả anh và em đều phải đi tiếp, đi xa hơn trên con đường sắp tới. Một cuộc chia tay là điều không tránh khỏi. Chi bằng tự bản thân ta viết một cái kết đẹp, để rồi mai này còn nhớ lại và dạt dào hạnh phúc. Chắc anh đã hiểu ý em? Những rung động đầu đời của cả hai là những gì đáng quý, đáng trân trọng, nâng niu và giữ gìn. Chỉ mong rằng anh mãi nhớ về quá khứ. Dù rằng đó là một quá khứ đã xa, anh nhé! Rồi mai này, anh sẽ hiểu, màu tím (như anh thường nói) không phải là màu tím suốt trọn đời, trọn kiếp..." Những dòng thư em gửi cho tôi sau cơn mưa kỉ niệm, chỉ vẻn vẹn có một trang thôi, nhưng sao chất chứa bao nỗi niềm đến thế.... Chúng tôi xa nhau trong mùa hạ, một mùa hạ buồn. Và tôi thầm trách mùa hè ấy sao lại nhẫn tâm, lại vô tình mang đến những cơn mưa để xoá nhoà màu tím tươi mát trong tâm hồn của em tôi. Hữu tình hay vô ý mà bằng lăng tím lại nở hoa vào những ngày hè tháng sáu? Tôi không biết, những tự sâu trong tâm hồn tôi mãi thầm cảm ơn loài hoa ấy đã khơi gợi trong tôi những kí ức về một tâm hồn màu tím, như một đài tưởng nhớ không gì làm phai dấu.... Và những ngày sau đó, cho đến tận bây giờ, tôi và em vẫn cứ bước mãi trên con đường đời nhiều ngã rẽ. Tôi tự hỏi em còn giữ chút màu tím của mùa hạ năm ấy hay tất cả đã rời xa? Còn tôi, tôi vẫn không thể nào quên được cái tâm hồn màu tím ấy, cái tâm hồn mà tôi đã rời xa trong một cơn mưa tháng sáu.... Hè về, những tiếng ve ngân cao khúc nhạc gọi mời, chùm phượng vĩ đỏ hồng rơi ngoài hiên lớp và bằng lăng lại rộ nở trong màu tím biếc. Những hạt mưa lại tiếp tục cuộc hành trình qua bao nẻo đường góc phố và ngọn gió mùa hè lại thổi vào lòng da diết lắm như muốn xoa dịu bao đắng - cay - ngọt - bùi của một mùa hè chia tay... Ơi những rung cảm đầu đời, ơi những gì tinh khiết, tất cả vẫn còn đó hay thực sự rời xa? Tiếng ve ơi, sao mênh mang đến lạ? Phượng vĩ ơi, sao rực hồng đến lạ? Có khoảnh trời nào dành mãi cho một màu tím biếc? Mùa hạ ôi, mùa chia tay ôi, xin ở mãi bên ta, xin ở mãi bên em, và xin ở mãi bên những người đã và đang đi qua một mùa hạ chia tay đầy mong nhớ...
________________
Người viết: Dương Lưu
(Bài tham dự cuộc thi Đi tìm cây bút trẻ_Lần 4 _Diễn đàn học mãi
-Sáng tác bài nho nhỏ cho em tôi, cho những tình cảm đầu tiên của một đơì người!
Rất mong nhận được sự nhận xét của tất cả các bạn qua mail duongluus@gmail.com
Thân mến!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét