Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

Ngôi nhà cũ Phần 13-14

Ngôi nhà cũ Phần 13

Trần Diên hí hửng báo cho vợ biết chuyện có tiền bất ngờ hôm nay:

- "Bà thấy tôi hay không, tự nhiên được 700 đô có phải dễ đâu, gớm cái bọn tiểu tư sản lúc nào cũng tình cảm ướt át, quý gì ngôi nhà sắp giật mà vào ngủ trong cái xó này".

Bảy Hiền thâm trầm hơn, nói nhỏ:

- "Ông này, hay người ấy có ý gì hay không?"

- "Ý gì, bà chỉ hay nghĩ xa vời, hắn chính là con chủ nhà ngày xưa, công an đã cho tôi biết là em của tên thiếu tá ngụy mà, hắn còn tả được cái giường mình nằm là giường bố mẹ hắn ngày xưa đó, mà ý gì đi nữa thì mình có thiệt đằng nào, chỉ có lợi thôi".
- "Dĩ nhiên là lợi cho mình quá rồi chứ ông, chỉ mười ngày nữa là chỗ này san bằng cả"
- "Thế thì bà ngại chuyện gì?"
- "Tôi chả ngại chuyện gì, 700 đô ấy làm sao bỏ được, nhưng ông này, hay hắn tìm của giấu trong nhà?"

Lời nói của vợ làm Trần Diên trầm ngâm suy nghĩ

- "Cũng có thể lắm, nhưng mình ở cái nhà này mười mấy năm dọn phòng mấy lượt có xó xỉnh nào mà chưa để mắt đến đâu"
- "Chuyện, người ta giấu của mà lại để cho ông thấy à, mà sao hắn lại muốn giữ cái tủ và giường thế ?"
- "Bây giờ thế này nhé bà nhé, mình dọn sớm một ngày, chỉ để lại bộ tủ và giường như thoả thuận, tôi sẽ vào cơ quan mượn cái máy dò mìn, dò kim khí, vàng mà chôn ở đâu thì cách mười thước máy cũng phát hiện, còn tủ giường thì ngày mai đóng cửa quán, cho người làm và tụi nhỏ đi hết tôi và bà sẽ khám nó "

Thế là ngày hôm sau Trần Diên cấp tốc gọi xe chở đồ đạc về nhà mới, lấy cớ là nhà mới chưa có cửa ngõ cẩn thận hắn sai mấy đứa con về đó ngủ coi chừng đồ đạc. Tụi con được dịp về nhà mới rất thích nên không đứa nào hỏi lôi thôi gì cả, chúng còn mừng là tối nay bố mẹ không có ở đó sẽ tụ họp bạn bè ăn nhậu. Đến chiều Trần Diên hì hục chở trên chiếc Honda của hắn một vật dài quấn giẻ kín mít, vì hắn sợ các hộ trong nhà cũng là trong quân đội sẽ nhận ra được chiếc máy tìm kim khí. Hai vợ chồng đóng cửa lại. Căn nhà thuộc về phần của Diên đã trống trơn để lộ những chân tường lở vôi lở gạch, Diên và vợ tháo từng miếng gỗ của cái tủ, khám tỉ mỉ xem có chỗ nào bọng không, tấm ván nào hắn cũng gõ cạch cạch để dò, rồi lại lấy máy rà đi rà lại, lật úp cả giường kiếm từng khe hở và rạch phía sau lưng tấm nệm để tìm tòi .
Vẫn không thấy gì, hai người lại hì hục lắp tủ giường lại rồi Trần Diên mang máy đi rà khắp nền khắp tường mà không có một kết quả gì. Mệt mỏi và chán nản Diên chửi thề rồi nói:

- "Đếch có cái con mẹ gì cả, bà chỉ nhắng lên làm mất bao nhiêu công"

Bảy Hiền chanh chua đáp lại

- "Ấy nếu mà tìm được của thì lại không phải công mụ già này đấy à!"
- "Trong nhà này mà có vàng thì tôi đi bằng đầu"
- "Hay là trong các hộ kia ?"
- "Vớ vẩn, nhà người ta còn ở đầy ra đấy, Tết xong mới dọn, dọn ra là xe ủi đất san bằng ngay còn gì" Diên cáu kỉnh nói
- "Hay mình cứ để ý xem hắn làm gì nhé, mình giữ lại một chìa khóa nhà, hắn có suốt ngày ở đây đâu".
- "Thôi bà ơi, lo dọn nhà mới mà ăn Tết đi! 27,28 rồi !"

Tuy quát thế nhưng Trần Diên vẫn thấy ý vợ là đúng, hắn định bụng sẽ canh chừng Tâm khi Tâm dọn vào.

Chợ Bến Thành vào sáng sớm, bạn hàng đang lục đục dọn ra, sớm nhất vẫn là khu ăn uống cho các bà các cô ăn quà trước khi đi chợ, những nồi bún riêu, bún ốc to cả vòng tay sôi sùng sục, váng đỏ ngầu màu cà chua và ớt bột, nào cháo lòng, hủ tíu đến các món cơm tấm bì, cơm sườn bên cạnh hàng chè đủ maù đủ sắc.
Từng chồng bánh ngọt xếp lên rất khéo, bánh da lợn nước dừa, bánh gai, bánh xu xê san sát nhau rồi hàng xôi, hàng nước mời chào ơi ới. Mỗi quầy ăn đều có vài băng ghế gỗ vây quanh, ai muốn ngồi đâu kêu món gì cũng được, hàng này nhắn hàng kia theo lời gọi của khách, các cô bé 14, 15 tuổi chạy tíu tít bưng thức ăn. Tâm cũng hơi ngượng ngùng khi vào khu ăn quà này thuộc địa phận của các bà các cô nhưng Vấn cứ lôi vào để giới thiệu quà ăn sáng. Các cô bán hàng thấy Vấn chào rối rít, đua nhau mời vào quầy của mình, Vấn chào hỏi khắp nơi, mỗi chỗ một câu ngắn, Tâm thấy mọi người rất vui vẻ với Vấn nên cũng tự nhiên hơn.

Hai người gọi bún ốc và chè sương sa hột lựu, ăn xong vẫn còn sớm, thường thì Vấn không thu tiền trước 9 giờ để bà con đã có thu nhập mở hàng, người buôn bán hay kiêng việc chi ra trước trong ngàỵ Vấn rủ Tâm uống cà phê vỉa hè. Hai ba bàn nhỏ mỗi bề chừng năm tấc và mỗi bàn cứ hai ghế đẩu chỉ vừa một mông, kê ra ngoài đưòng, thế là thành quán cà phệ Tâm nhìn từng giọt cà phê nhỏ xuống ly qua cái filter, nhớ đến câu cà phê cái nồi ngồi trên cái cốc mà bật cười .

Bàn bên cạnh là người phu xích lô ăn sáng với nắm xôi đậu, ly cà phê đã uống xong lại rót tiếp nước trà mà nhâm nhi, chốc nữa những người đi chợ ra họ mới có khách. Ban sáng ít ồn ào hơn, tưởng như trở về ba mươi năm trước lúc Saigon chưa được 1 triệu người . Tâm nhớ đến một bài thơ người bạn thân làm về Sàigòn xưa và nay



Sàigòn ngày đó rất hay
Xung quanh các phố còn đầy đất hoang
Ngườ ta chưa sống lan tràn
Cả thành phố, chín trăm ngàn thế thôi

Đường còn vắng, ít xe hơi
Honda chưa có, hay ngồi xích lô
Đôi khi thấy chiếc xe thồ
Khoan thai chậm rãi, ngựa ô chở hàng

Sàigòn nay sống vội vàng
Số dân năm triệu, cửa hàng như nêm
Sàigòn khi trước bình yên
Con người có vẻ cũng hiền hơn chăng?

Xa thành phố đã bao năm
Một thời thơ ấu vẫn hằn trong tim
Khi về chẳng biết có tìm
Được chăng những lúc êm đềm khi xưa

Sàigòn dù những cơn mưa
Dù cho nắng đổ, dù chưa phục hồi
Tên người, ta giữ trong đời
Như bao kỷ niệm của thời thơ ngây



Tâm ngồi vỉa hè bên tách cà phê tưởng như thời còn đi học, quần xanh áo trắng, cúp cua đi uống cà phê mà vẫn hãnh diện với huy hiệu Pétrus Ký trên túi áo. Tuổi 17, 18 coi trời bằng vung, ước mơ làm người Quang Trung Nguyễn Huệ. Thế mà đã hai mươi năm trôi qua, chuyện thành bại đã rõ rệt, bước vào cái tuổi "tri thiên mệnh" để an ủi cho cái bất tài, bất lực của mình. Những đàn anh đi trước nổi tiếng trong phong trào Sinh Viên ngày xưa như Huỳnh Tấn Mạnh (tên do tác giả sửa lại) giờ cũng an phận, sống cuộc đời cơm áo. Hai người bạn nhắc lại cho nhau những kỷ niệm, những ước vọng xa xưa mà mang mang niềm cảm khái. Tâm uống cạn tách cà phê rồi hỏi:

- "Vấn à, có thể giúp tao một việc được không?"
- "Dĩ nhiên, mày cứ nói, việc gì làm được tao sẽ làm ngay".

Tâm kể lại chuyện thuê nhà của Trần Diên, Vấn chăm chú nghe thỉnh thoảng tỏ ý không bằng lòng vì Tâm chi số tiền tương đối lớn. Tâm nói tiếp:

- "Tao nhờ mày thuê một đám múa lân, đến chỗ nhà cũ của tao lúc 6 giờ chiều ngày mùng ba Tết trình diễn trong sân trước khoảng 1 tiếng đồng hồ."

Vân nhìn Tâm, trong đầu nghĩ chắc thằng bạn mình mát dây điện

- "Tâm à, mày có khùng không đó, chuyện mày bỏ tiền ra để ở vài ngày trong nhà cũ tao còn có thể hiểu được mặc dù trả quá nhiều, nhưng thôi cứ cho là mày gắn bó với ngôi nhà của bố mẹ, nhưng chuyện múa lân thì thật tình tao không hiểu nổi"
- "Mày có giúp được không?"
- "Dĩ nhiên là được, bỏ tiền ra là có ngay, mấy đám cũng được, mấy tiếng cũng được thôi, nhưng tao thấy kỳ khôi quá. Mồng ba rất ít múa lân, mà chẳng ai múa vào lúc gần tối như vậy".
- "Chính vì vậy đó Vấn" .

Tâm lặng lẽ rót chút nước trà vào ly, tráng sạch rồi châm trà cho cả hai, nhìn Vấn cảm thấy sự bất đồng của bạn

- "Vấn nhớ anh Khanh không? "
- "Nhớ chứ, anh còn học tập phải không?, ngày xưa chúng mình vẫn mến và phục anh ấy, chưa 30 đã Thiếu tá, quanh năm đi trận"

Tâm đặt bàn tay lên cánh tay Vấn

- "Chuyện tao làm có liên quan đến anh ấy, mày giúp tao nhé, nếu thành công tao sẽ kể cho mày trước khi đi, còn nếu thất bại thì tao không muốn mày phải liên lụy".

Vấn nhìn Tâm, hiểu mơ hồ chuyện người bạn vừa nói

- "Mình là bạn thân với nhau, gia đình mày lại rất tốt, ngày đám cưới tao ngoài Đà Nẵng, mẹ tao không có tiền mua vé máy bay ra dự lễ, đến nhà hỏi mượn, bác đưa ngay còn kèm theo tiền mừng, món tiền cho mượn, bác không bao giờ hỏi, mãi sau tao mới trả lại được, thằng Minh ăn ở học thi cả mấy tháng. Mày cho tao biết tao có thể làm gì hơn không?"
- "Cám ơn mày, tao rất mừng vì qua mấy ngày nay, vẫn nhận được tình bạn chân thành như xưa, và được sống lại không khí gia đình trong nhà màỵ Mày đã giúp tao làm quen với Trần Diên bây giờ thêm việc này nữa, ngoài ra còn một chuyện rất quan trọng phải trông cậy vào mày".

Tâm đưa cho Vấn một số giấy tờ

- "Đây là bản sao passport của tao, địa chỉ của bố mẹ, địa chỉ của Tòa Lãnh Sự Pháp ở Saigon, tao đã đăng ký ở đó. Còn đây là 4 cái thơ tao viết sẵn mỗi nơi hai cái. Hôm tao lên máy bay sẽ cùng mày đi chung lên phi trường. Đến Bangkok khoảng 5 giờ chiều tao sẽ gọi về. Nếu không thấy tao đến hoặc chia tay ở phi trường mà đến hết ngày không thấy tao gọi về mày hoặc về Minh thì là có chuyện rồi. Lúc đó nhờ mày gửi 4 cái thơ làm hai lần cách vài ngày, họ sẽ tìm cách kiếm tao. Còn thấy tao gọi về từ Bangkok thì mọi việc êm thắm, xin mày hủy nó".

Tâm xiết tay Vấn, nói thêm:

- "Có mày tao yên tâm hơn nhiều lắm đó Vấn"
- "Mày cứ tin tao, hy vọng là mọi sự tốt đẹp"
- "Cám ơn Vấn, à nhớ nói họ đốt thật nhiều pháo nhé"
- "Được rồi, cứ yên trí"

Đến giờ làm việc của Vấn hai người chia tay nhau, Vấn không ngờ thằng bạn dáng dấp thư sinh mà lại đang tính những chuyện lung tung thế này .


Tâm về lại Brodard lúc chín giờ rưỡi, vừa đẩy cửa bước vào, một niềm ngạc nhiên, thú vị, vui sướng tràn ngập, bên cái bàn cạnh cửa sổ trong góc Kiều Lan ngồi sẵn đợi anh, nụ cười hé nở như đóa hoa trên gương mặt thùy mị, chắc Lan đã thấy Tâm qua khung kính trước khi vào, Tâm quá vui mừng suýt nữa đụng phải người bưng nước. Ngồi vào bàn, Lan vẫn mỉm cười không nói

- "Lan đến lâu chưa?" (làm như chuyện Lan đến là dĩ nhiên)
- "Được nửa tiếng rồi anh" (làm như chuyện Tâm đến cũng dĩ nhiên)

Tâm gọi nước dừa, hai người nhìn nhau một thoáng lại mỉm cười

- "Vết thương anh bớt đau chưa ?"
- "Bớt nhiều rồi Lan, hy vọng ăn Tết không có vết bầm."
- "Như Ý .... "
- "Anh cũng muốn được như ý"

Như Ý bật cười vì Tâm khổng hiểu mà tình cờ câu nói lại có nghĩa là muốn được nàng

- "Anh! Như Ý là tên thật em đó, cái tên Kiều Lan chỉ dùng ở chỗ làm thôi"
- "Ô vậy hả, tên thật em hay hơn nhiều, Kiều Lan hơi ... cải lương đó, em đừng giận nhé!"
- "Cố tình mà, em không giận đâu, còn anh - Như Ý hóm hỉnh hỏi - tên nào là thật, tên nào để đi chơi ? "
- "À, tên anh là Tâm, Nguyễn Đắc Tâm"
- "Đắc Tâm, là được lòng đấy nhé anh"
- "Anh thích được như ý hơn được lòng"
- "như ý viết thường hay viết hoa anh!"

Hai người cùng cười, chỉ mới biết tên nhau mà như đã quen từ lâu, Tâm có yếu điểm là khi gặp những nét đẹp, một pho tượng, một bức tranh hay giờ đây một gương mặt thì ngắm mãi khiến Như Ý khẽ cúi đầu

- "Kìa anh, làm Như Ý ngượng anh"
- "Xin lỗi Như Ý nhé, một phần tại em đó"
- "Em làm gì mà tại em?"
- "Em chợt đến, chợt đi, nên anh sợ không là thật"

Như Ý thấy vui vui vì người đàn ông đáng mến này có cách nói chuyện khác hẳn những người tán tỉnh nàng, với những câu chẳng hạn "Kiều Lan, em đẹp wá, wả tiếng đồn không sai" hay "Em đẹp như woa hậu Lê Thu Thảo".

- "Anh này, hôm qua có người mang thơ bỏ chợ đấy".
- "Ồ, anh tưởng là bỏ chậu chứ"
- "Anh xấu quá, thấy em mà không ra mặt lại còn rình."
- "Nếu ngày nào cũng như hôm nay thì anh khỏi phải rình nữạ"

Hai người im lặng hồi lâu

- "Nhỡ hôm nay em không đến thì sao ?"
- "Thì giống như hôm qua, hôm kia và ngày mai, ngày mốt"
- "Trả lại anh bài thơ đây này"
- "Em không muốn giữ sao ?"
- "Có chứ anh"
- "Thế là sao hở Như Ý ?"

Như Ý cười thật xinh, thật nghịch, đưa cho Tâm tờ giấy có bài thơ, nhưng là một tờ giấy xanh lơ, Tâm mở ra thấy bài thơ mình được chép lại với một nét chữ thật đều, thật đẹp trái với nét nguệch ngoạc của Tâm. Như Ý lại rút ra tờ giấy khăn ăn bản chính còn chỗ bôi xóa

- "Cho em chia phần nhé, bản chính của em còn bản sao cho anh".
- "Cám ơn em, không thôi anh lại quên mất".
- "Thơ anh làm mà quên à"
- "Quên chứ em, khi làm thơ, tâm ý tràn ra ngòi bút có ở lại trong đầu đâu".

Một giờ rồi hai, ba giờ trôi qua thật nhanh, Như Ý nhận thấy Tâm lời nói dịu dàng, chữ dùng không kiểu cách nhưng hơi xưa không hề có những danh từ đang phổ biến như dzỏm, hay xịn, tốc độ nói chậm và ít hơn người trong nước. Tâm lại tìm thấy ở Như Ý những nét duyên dáng, cái đầu nói chuyện hơi nghiêng nghiêng cho một bên tóc bồng bềnh chạm nhẹ bờ vai thon thả, đôi mắt to thật trong, thật đen, giọng cô gái bắc kỳ nhẹ như làn khói .
Đẹp hơn nữa là hàm trắng đều, khiến nụ cười làm sáng thêm khuôn mặt thanh tú. Có được hàm răng đó phải là nhờ cha mẹ gìn giữ dạy dỗ từ nhỏ, chứng tỏ không phải xuất thân lao động nghèo khổ.

Câu chuyện có những lúc ngừng lại thay vào là yên lặng bên nhau, ly nước xoay xoay trong tay, hay ngón vu vơ lơ đãng vạch lên vũng nước nhỏ đọng trên thành ly rơi xuống mặt bàn, thành những đường vô nghĩa và ánh mắt thỉnh thoảng nhìn nhau rồi chớp nhẹ Buổi sáng cứ như thế mà êm đềm qua đi .


NGÔI NHÀ CŨ Phần 14
....
Như Ý nhìn đồng hồ đeo tay :

- "Ấy, trưa rồi em phải về nhà kẻo mẹ lo".
- "Mình ăn trưa chung không được hở em ?"

Như Ý ngập ngừng:

- "Em không nói trước cho mẹ biết nên không đi được anh ạ, cho em về, để lần khác anh nhé".
- "Anh còn có mười ngày ở đây thôi, Tết em có phải đi làm không?"
- "Mai em làm ngày cuối rồi nghỉ cho đến mồng 6 ta ."
- "Thế tối mai em không nghỉ được sao ? "
- "Không anh ạ, đêm cuối trong năm nên quản lý không cho nghỉ"
- "Phải chi anh là chủ vũ trường, sẽ cho em nghỉ việc"
- "Sao lại đuổi việc em? "
- "Không phải đuổi, vẫn có lương mà không được làm việc thôi"
- "Anh khéo nói đùa quá đi "
- "Hay tối mai anh đến, em chỉ tiếp anh thôi dược không?, thật sự anh không muốn là khách của em nhưng ....."

Tâm không tìm được chữ để diễn tả ý mình, Như Ý vẫn hiểu và cảm động. Như Ý nhẹ nhàng nói:

- "Vâng, anh đến nhé, anh đến sớm hơn em, để đừng ai gọi trước, em sẽ điện thoại cho quản lý để từ chối người khác đặt. Thôi cho em về nhé Tâm"
- "Ừ em về nhé, tối mai gặp lại".

Buổi trưa Tâm ăn qua loa một tô phở rồi dến nhà mình gặp Trần Diên lấy chìa khóa, Diên đã dọn gần xong cả còn vài thùng để ở mái hiên chờ xe đến lấy . Vấn cũng có mặt ở đó để xem Tâm có cần gì không.

Vợ chồng Diên sau khi nhận tiền nói là còn thăm hàng xóm nhưng muốn nấn ná để xem tình hình. Tâm mở cửa bước vào căn phòng mà ngày xưa là phòng khách của gia đình anh, lắc thử giường và tủ anh nhận thấy chúng mới được lắp lại một cách vụng về còn nệm thì sau khi rạch nát để tìm tòi, Diên thấy không thể để lại được nên cuốn lại mang đi vứt. Cũng là tiện cho Tâm, vì dù phóng khoáng cách mấy cũng khó mà ngủ được trên tấm nệm bẩn thỉu đó, Tâm đặt cái xắc tay có hai bộ quần áo và đồ vệ sinh lên giường, đưa mắt quan sát khắp phòng, đi qua một khung cửa sang garage và từ đó ra vườn sau .

Khi xưa khu vườn sau của nhà Tâm còn rộng hơn đằng trước, nhưng bị xâm chiếm dần dần nên chỉ còn độ 15 thước chiều sâu, giới hạn bởi một hàng rào gỗ che những căn nhà xây chiếm đàng sau . Vì xây lậu chiếm đất nên họ chỉ dám xây một từng, chờ khi được hợp thức hóa sẽ nâng lên. Vì thế mặt sau bị bít lối và ở ngoài không ai ngó vào vườn được.

Cách tường phần nhà Diên sáu, bảy thước là một cây ổi xá lị cành lá xum xuê, Tâm vẫn leo trèo thời nhỏ, mỗi mùa ra trái bố mẹ lại bảo Tâm hái để cho người quen hay bạn bè các con. Cái cây rất sai trái, quả nào cũng to gần bằng trái cam sành, thịt dòn vị thơm, chấm thêm muối ớt chưa cắn đã chảy nước miếng, lá ổi non nghiền ngẫm trong răng cũng thích.Tâm đứng tựa gốc cây ổi cho bớt cái nắng ban trưa, từ chỗ anh đứng có thể thấy được sân gạch mái tôn nhà bên cạnh phần anh đang thuê, mà họ dùng làm bếp hay đúng hơn là chỗ để ba hỏa lò than các cỡ, vài soong chảo treo trên vách và một ít dụng cụ làm vườn. Vì trống trải như thế nên Tâm đoán vườn sau chỉ dành cho hai hộ tầng dưới, không có đường vào cho người ở trên.

Mái tôn nhô ra gần vòm cây làm cản trở một phần tầm nhìn của người tầng trên nhưng từ hai nhà dưới đất thì lại thấy bao quát cả vườn. Nhà bên cạnh có mấy người đang ở ngoài sân trên ghế mây và trên võng, chắc có lẽ đã được Trần Diên cho biết nên họ tò mò ra nhìn anh chàng Việt kiều về lại nhà. Trần Diên mồm dẻo quẹo cứ nói với hàng xóm là thương hại Tâm là con của chủ nhà cũ nên cho ở mấy hôm Tết. Tâm và họ gật đầu chào nhau. Vấn lúc nãy đi mua cho Tâm chiếu, gối và chăn vải mỏng, còn màn thì lấy từ nhà, khệ nệ mang đến rồi ra sau vườn tìm Tâm. Trên đường về nhà Vấn, Tâm dừng lại một quầy hàng mua một số phong bì đỏ đựng tiền lì xì .

Vào đến nhà thấy chị Mai vợ Vấn mặt mày có vẻ không vui, chị gọi con lấy nước rồi xin lỗi Tâm để được nói chuyện với chồng. Tâm ngồi phòng khách hỏi chuyện học hành với bé Phượng. Một lát Vấn trở ra hơi bực bội, Tâm nhìn Vấn nhưng không hỏi, Vấn ngồi xuống ghế, thở dài

- "Cuối năm mà có chuyện bực mình"
- "Chuyện gì thế, kể cho tao biết với!"
- "Con bé người làm ăn cắp tiền của Mai bỏ trốn rồi"
- "Ô, vậy sao? mất nhiều không?"
- "Cũng may là hôm qua Mai lại có chuyện chi tiêu nên mang đi gần hết, chỉ còn hơn 2 triệu. Tiền mất là một chuyện, nhưng không có người tín cẩn giúp việc, dọn dẹp và lo cho bà cụ thì Mai không đi làm được, Tết lại không có người phụ cỗ bàn. Con bé 18 tuổi tưởng hiền lành mà không ngờ"

- "Có chắc là nó không? hay trộm vào còn nó tình cờ đi đâu chưa về? "
- "Chắc rồi, bà cụ ở nhà cả ngày mà trộm nào vào được, ngoài ra. Chứng minh thư nhân dân của nó gửi Mai giữ để làm hộ khẩu, nó cũng mang theo rồi"

Tâm muốn làm dịu không khí nên đùa

- "Vậy là nó bị tên nào dụ dỗ chắc"

Vấn không cười được đăm chiêu suy nghĩ. Chợt một ý tưởng đến trong đầu Tâm:

- "À Vấn còn nhớ vú Bảy nhà tao không? "
- "Có chứ, Tao đến chơi gặp hoài, Minh vẫn hay nhắc đến vú tử tế với nó trong thời gian ăn ở học thi Tú Tài".
- "Vậy thì như thế này đi, từ ngày vú bị Trần Diên buộc phải ra khỏi nhà, đi bán vé số tội lắm. Vú là người rất trung thành và tin cậy được, lại nấu ăn giỏi và cần mẫn, nếu mày nhận thì hay cho cả hai bên mà tao cũng yên tâm về phần vú"
- "Vậy thì quá tốt rồi, bây giờ vú ở đâu, có bắt đầu ngay được không?"
- "Tao nghĩ rằng được, hôm trước mới gặp vú đó, chỉ có điều ... "
- "Điều gì ? "
- "Vú đã 60, chỉ sợ ít lâu rồi đau yếu hay chết. Hay là trường hợp đau yếu hay làm đám ma để tao trang trả chi phí cho nhé"
- "Mày nói thế là coi thường tao đó, nếu người làm khác, ở trong nhà mà xảy ra thì tao cũng phải lo chứ đừng nói gì đến vú"
- "Xin lỗi mày, tao chỉ có ý muốn giúp vú cho tận nghĩa"
- "Chuyện này cũng tốt cho nhà tao đó thôi! Thời buổi này khó tin người lạ lắm"

Vừa vặn Mai bước ra, nghe Vấn nói lại Mai rất vui mừng. Buổi chiều Tâm và Vấn đến nhà vú nói chuyện, Vú Bảy đã biết Vấn từ xưa nên rất cảm động, nước mắt chạy quanh, đồ đạc của vú không có gì đáng mang theo, Tâm nói mai sẽ sắm quần áo khác cho vú ăn Tết rồi gọi Taxi chở Tâm và vú về nhà Vấn. Tâm ra về mà lòng vui sướng, nghĩ chắc bố mẹ hay tin này cũng mừng.

Ngày hôm sau lúc Vấn từ chợ về nhà, Mai đưa một lá thơ từ ngoại quốc, Vấn cầm lấy, nhìn con tem có chữ Canada mà không biết là của ai vì nhà Vấn không có người nào đi di tản hay vượt biên cả, Vấn mở thư ra .

"Ottawa, ngày ...

Xin chào anh Vấn,

hy vọng anh chưa đổi địa chỉ để thư này đến được tay anh. Anh còn nhớ Đông Phố không? Đông Phố "của" anh Doanh đấy .
Anh và gia đình vẫn khỏe chứ, bác cũng lớn tuổi rồi phải không anh ?
Nghe O Liên người làm ngày xưa trong nhà bố mẹ kể có gặp anh Tâm ở Saigon cách đây ít lâu, Phố rất mừng. Hy vọng anh Tâm gặp lại anh, trong trường hợp đó nhờ anh đưa tay hoặc gửi sang cho anh Tâm lá thư kèm theo .
Cám ơn anh và chúc anh cùng gia đình năm mới mọi sự tốt đẹp.

Đông Phố
"

Thấy chồng đọc thư mà đổi sắc mặt, Mai hỏi

- "Thư ai thế anh ?"
- "Đông Phố, trời thật bất ngờ quá "
- "Đông Phố là ai vậy - Mai hơi ghen - người cũ của anh hả ?"
- "Không có đâu, tìm Tâm đó trong khi nó về Vietnam mấy lần mà không hỏi thăm tin tức được!"

Vấn kể vắn tắt cho Mai biết về chuyện Tâm Phố

- "Vậy anh lo đưa cho anh Tâm thư đi, chắc ảnh mừng lắm"

Vấn gọi telefone lên Hotel tìm Tâm nhưng cả ngày không có Tâm ở đó.


Lại một lần thành phố lên đèn đón màn đêm vừa xuống, vũ trường Olympic nằm trên đường Hồng Thập Tự / Nguyễn thị Minh Khai, là một đường lớn của Sài gòn dẫn đến Dinh Độc Lập nay là Dinh Thống Nhất, hai bên vỉa hè thoáng rộng, bao nhiêu là hàng quán buổi tối bày bàn ra ngoài buôn bán tấp nập. Các quán nhậu ở đây đặc biệt là món tiết canh lòng lợn và cháo lòng, cháo huyết. Sức tiêu thụ bia của người dân Saigon thật là khủng khiếp, dĩ nhiên là đối với người có tiền. Đơn vị đặt không phải là chai hay lon mà là thùng hay két. Cứ 3 người trở lên vào quán là đã gọi nguyên thùng 24 lon, còn hai người thì nửa thùng. Ở Âu Mỹ uống 2 chai đã không dám lái xe sợ mất bằng, còn ở Saigon nhiều người, quá say không đi được mà vẫn lái xe hơi hay Honda về. Qua thời gian quá khổ ngày xưa, những người làm ăn được, kiếm tiền được, ăn nhậu thả giàn để bù lại thời bo bo, cơm độn của cả nước.

Tâm đến Olympic khi trời đã tối hoàn toàn, Như Ý chắc có lẽ cũng vưà đến hay đến lâu mà cố ý đợi Tâm ở bên dưới nơi bán vé. Hai người sánh bước lên chung vào vũ trường ở tầng một. Như Ý hôm nay trang điểm nhẹ nhàng hơn mọi lần và đã mặc quần áo đẹp sẵn nên không cần đi trang điểm hay thay quần áo, nếu nàng không phải vào trong chào quản lý để đăng ký mình có mặt thì hai người đã như một đôi bạn đi nhảy với nhau .

Một buổi tối thật đẹp, trò chuyện nhiều hơn là nhảy, Như Ý đòi Tâm kể về đời sống nước ngoài cho nàng nghe. Khi dàn giạc chơi những điệu nhảy cuồng nhiệt Twist, Cha cha cha hay Rock'n'Roll dưới ánh đèn psychedelic chớp giật thì hai người không ra sân, Tâm đưa tiền, yêu cầu các bài "Paris, có gì lạ không em?", "Come back to Sorrento" và "Ngày xưa Hoàng thị"
Trong tiếng nhạc, lời ca êm nhẹ và ánh sáng mờ dịu, nhất là khi điệu Slow, những thân hình sát nhau hơn, gần nhau hơn, những bước chân trở nên nhẹ nhàng, dìu nhau theo cung điệu trữ tình. Tâm cảm thấy xao xuyến khi có lúc hai gò má chạm nhau trong một khoảnh khắc. Như Ý nhiều lúc nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai để Tâm dìu bước, không nhớ hay không muốn nhớ nơi đây là vũ trường, nơi làm việc của nàng, mà chỉ nghe lời hát, tiếng đàn rót vào tai, bước chân như đi trên mây thật nhẹ theo thân mình và vòng tay của Tâm đưa đi. Tiếng đập trong lồng ngực hai người, hơi thở ấm qua tai và mùi Davidoff Cool Water ngan ngát là lạ của Tâm làm Như Ý ngây ngất.

...... Đừng mở mắt, lỡ là giấc mơ, đừng buông tay, lỡ người tan mất, đừng tránh đi, hình như môi ấy đang chạm nhẹ vành tai, hơi thở anh nồng ấm vào từ tai chạy khắp thân mình cho người em mềm đi trong cánh tay nâng nhẹ .....

Tiếng nhạc chấm dứt mà hai người vẫn bên nhau lắng đọng trong một lúc mới rời ra để về lại bàn.

Tâm đưa Như Ý rời Olympic khoảng 10 giờ rưỡi đêm, đường đã vắng, không khí không quá nóng bức, hôm nay xe Như Ý hỏng nên lúc nãy nàng đến bằng Taxi, hai người đang trong hương ngọt của tình yêu chớm nụ, lại vừa ra khỏi phòng nhảy ngợp khói thuốc lá nên cảm thấy nhẹ nhàng không muốn đứng đợi xe trước cửa vũ trường, vừa đi dọc theo con đường vừa nói chuyện. Bàn tay Tâm nắm lấy tay Như Ý lúc nào cũng chẳng biết, có thể vì những gần gũi êm đềm trong tiếng nhạc nên họ dạn dĩ hơn. Mải mê bên nhau, bước chân bất giác rẽ vào đường Bùi thị Xuân về hướng nhà thờ Huyện Sĩ, con đường nhiều bóng tối, hai người mất cảnh giác không biết có 3 tên, trong đó là hai thằng bị Vấn đánh gục mấy hôm trước, đang theo mình.

(Còn tiếp)

Phạm Doanh

Không có nhận xét nào: