Thứ Hai, 20 tháng 10, 2008

NGÔI NHÀ CŨ Phần 10-12

NGÔI NHÀ CŨ Phần 10

Hết hai bản nhạc Slow Vấn và Tâm đưa 2 cô trở lại bàn, Vấn để ý thấy Tâm nhường cho Kiều Lan vào bàn trước nên cũng làm theo. Bốn người nói chuyện vui vẻ, càng lúc Tâm càng thấy cái cô Kiều Lan xinh xắn này có gặp ở đâu rồi, một phần vì mấy ngày nay có bao nhiêu chuyện dồn dập nên đầu óc Tâm không bình quân lắm, một phần nét trang điểm rực rỡ của Kiều Lan làm Tâm không nhận ra được, còn Kiều Lan lại không dám kể lại cuộc gặp gỡ mấy ngày trước.
Một người hầu bàn đến gần Kiều Lan nói nhỏ vài câu, Lan nhăn mặt lắc đầu, người hầu bàn vẫn nói thêm nhưng Lan cương quyết nói:

- "Không được đâu, ra nói với họ đi!"

Người bưng nước đi về một bàn đằng kia, nơi có 2 người đàn ông ngồi, mặt mũi hơi đỏ vì men rượu, vừa nói vừa lắc đầu. Bên này Tâm và Vấn để ý cũng thấy, Vấn nói:

- "Chà Kiều Lan có nhiều người ái mộ quá há."
- "Thôi anh ơi, ông nội đó chuyên môn bốc hốt, nhảy mà cứ sáp mặt vào, ôm chặt người ta, lại còn uống rượu, Lan đã dặn là không tiếp người đó rồi mà"

Nhạc Tango trổi lên, Vấn và Thúy lại ra trước, thấy Tâm ngồi yên, Như Ý hỏi:

- "Anh không thích Tango sao"
- "Thích chứ, Tango rất lả lướt nhưng ở đây người ta nhảy không giống bước quốc tế nên anh không quen".
- "Thì anh chỉ cho Lan vậy, đi anh!"

Lan đứng lên làm Tâm cũng phải bước theo ra sàn gỗ, Lan rất thông minh nên chỉ cần Tâm chỉ một lần bước căn bản của Tango Argentino đã nhảy được. Hai người đưa nhau đi trong tiếng nhạc êm dịu, bỗng một cánh tay giữ tay Như Ý lại và một giọng nói lè nhè:

- "Nè, Lan nhảy đẹp quá, nhảy với anh đi!"

Gã đàn ông gọi Kiều Lan lúc nãy không được, giờ này đang đứng trên sàn cố ôm Lan vào người . Như Ý vùng ra, khiến hắn chới với, Tâm đứng che trước mặt Lan

- "Yêu cầu anh để yên cô Lan ..."

Chưa hết câu một cú đấm bổ ngay mặt Tâm làm anh loạng choạng trong tiếng rú của Như Ý, tiếng nhạc tắt lịm, mọi người hốt hoảng dạt ra khỏi sàn nhảy, gã đàn ông vung tay định đấm Tâm thêm cú nữa thì Mạc Vấn đã đến nơi, tay phải vòng từ ngoài vào với một thế Chudan-Uraken đánh gạt tay hắn rồi như một ánh chớp chân phải bật ra một Yoko-Geri thẳng băng vào ngực tên tấn công khiến hắn tung lên rồi rớt như bịch gạo, trong lúc tiếng Phương Thúy thét lên:

- "Anh Vấn, đằng sau lưng!"

Chân phải Vấn đang thu về nửa chừng lại hạ xuống phía trước cho cả người đổ xuống, thân mình quay lại đàng sau trong tấn Kokutsu-Dachi, hai tay đánh xéo chữ X lên trên vừa kịp đỡ được cú đập của gã thứ hai bằng một chai bia, Vấn vòng tay quật hắn quay vòng đập lưng xuống sàn đến thình rồi trái đấm sát thủ cùng tiếng hét "Kiai" rợn người vút thẳng vào mặt, kẻ kia rú lên nhắm mắt chờ bị kết thúc thì trái đấm của Vấn đừng lại sát mặt.

Hắn mở mắt ra mới biết mình được tha, lồm cồm bò dậy cùng tên bạn quặn lưng mà bỏ đi. Người quản lý được báo tin chạy vào thì mọi việc đã xong, mặt Tâm bị một vết bầm và trầy vì tên đánh anh có đeo nhẫn. Mọi người về lại bàn, Lan rối rít gọi khăn nóng cho Tâm đắp mặt. Lan gần như khóc:

- "Anh Thắng. đây là lần thứ hai anh lại giúp em đó"
- "Sao lại lần thứ hai hở Lan ?"
- "Hôm trước anh đẩy hộ xe cho em đấy"

Tâm tuy vẫn còn đau mà phải bật cười

- "À hôm trước là Lan đó à, thật là có duyên với nhau. "

Vấn nói:

- "Hóa ra hai người gặp nhau rồi à, vậy Tâm ... à Thắng ăn một cú đấm cũng không sao vì được người đẹp thương rồi."
- "Anh Vấn lại chọc Lan rồi, coi mặt anh Thắng kìa, tội anh quá."

Lan nói mà rưng rưng nghẹn ngàọ
Tâm vội vỗ về Lan:

- "Anh không sao đâu Lan, này Vấn, chắc chúng mình phải đi thôi, có thể chúng quay lại hay công an đến thì sao"

Vấn trầm ngâm

- "Anh quản lý không gọi công an vì đã xong và không đổ vỡ thiệt hại gì cho nhà hàng, tụi nó có trở lại tao cũng không sợ, nhưng vì mày là ngoại kiều nên đừng để dây dưa, mình về đi."

Vấn gọi người trả tiền nước, đoán biết Tâm chưa biết luật đi chơi ở VN là phải "bo" cho các cô nên Vấn kín đáo đưa cho Thúy tiền "pour boire" không để cho Tâm và Lan thấy. Phương Thúy nhất định không lấy mặc dù đó là nguồn thu nhập của các cô trong vũ trường, các cô không có lương hoặc lương chỉ độ 100.000$ (14 USD) rất tượng trưng.
Tâm thấy lại sau lớp son phấn dù thật đẹp của Kiều Lan những nét sáng của người con gái hỏng xe hôm nọ, Tâm ngập ngừng nói với Lan:

- "Chắc anh sẽ không ghé lại đây đâu, em không sợ bọn chúng trả thù chứ."
- "Không anh, làm nghề này mà sợ thì phải bỏ nghề thôi."
- "Hay là em bỏ nghề đi."

Nói xong Tâm mới thấy mình vô duyên và như một nhân vật trong truyện của Quỳnh Dao
"Mình là cái thá gì mà mới gặp một lần đã khuyên người ta bỏ nghề"
Tâm thầm mắng mình như vậy, nhưng nhìn ánh mắt nửa chế diễu, nửa xót xa của Kiều Lan, làm Tâm không tự chủ được, Tâm nói nhỏ

- "Anh muốn gặp lại em, mà không ở chỗ này, có được không Lan?"

Lan cúi đầu ngập ngừng

- "Em ... em không biết "
- "Hay sáng mai em đến Brodard gặp anh nhé, 9 giờ nhé Lan!"

Lan ngẩng lên, nhìn ánh mắt dịu dàng mà nàng không hề thấy ở một người khách nhảy nào khác và vết sưng trên gò má của Tâm làm nàng không thể từ chối được.

- "Vâng mai em sẽ đến, anh về cho mau kẻo có chuyện không tốt, một lần nữa cám ơn anh đã che chở em."
- "Nhớ mai nhé Lan"

Vấn và Tâm ra về, Lan cũng không còn tâm trí nào làm tiếp nên chỉ một lát sau nàng xin về sớm, lau gột phấn son, thay lại bộ quần áo xềnh xoàng mà về nhà. Má hỏi chỉ nói là hôm nay nhức đầu nên về sớm. Lan nằm lên giường nhìn cánh quạt trần quay đều mà tâm trí rối bời .

"Người ta lịch sự, trí thức quá, lại từ nước ngoài về, mình chỉ là một cô gái vũ trường làm sao mà vương vấn được" Như Ý bắt gặp mình trong dằn vặt đó. Ngược lại hình ảnh Tâm không rời khỏi đầu óc Như Ý từ ngày hỏng xe, bây giờ lại càng xâm chiếm nàng vì những phút gần nhau vừa rồi. Như Ý trăn trở trên giường thật lâu để rồi thiếp đi vào giấc ngủ.


NGÔI NHÀ CŨ Phần 11

Buổi sáng hôm sau Tâm ngủ dậy soi gương vẫn còn thấy nét bầm trên mặt, lắc đầu nhủ thầm:

- "Mình bao nhiêu năm bỏ không tập luyện, bị đánh mà không tránh được, cái hoàng đai Vovinam coi như bỏ đi rồi, thằng Vấn vẫn còn oai phong lắm, hai thằng hai thế võ là hạ đo ván ngay".

Tâm đắp khăn nóng lên vết bầm một chốc, thay kính thường ngày bằng một kính mát, rồi gọi xe lên Brodard ngoài Saigon, quán cà phê này một thời nổi tiếng là nơi tụ họp của giới văn nghệ sĩ miền nam, ngày xưa lúc còn Tú tài thỉnh thoảng Tâm theo nhà văn Mai Thảo hay Văn Quang vào nghe quý vị coi trời bằng vung.
Buổi trưa có hẹn với Vấn đến nhà nên Tâm muốn dành buổi sáng cho Kiều Lan, Tâm đến Brodard sớm hơn 9 giờ nên gọi hai cái trứng gà ốp la và bánh mì ăn sáng, trang trí của Brodard nói chung vẫn như xưa với những tấm kính có vẽ hình theo kiểu thập niên 30, giá tiền để cả hai đơn vị đồng và USD, có lẽ nơi này nhiều du khách ngoại quốc đến.

Tâm ăn sáng xong, đồng hồ đã chỉ 9:45 mà vẫn không thấy Kiều Lan đến. Tâm miên man suy nghĩ về người con gái mới quen. Trong cái phóng khoáng có được từ bao nhiêu năm ở nước ngoài anh không cho việc Kiều Lan làm ở vũ trường là điều xấu xa, mà hình ảnh người con gái dễ thương đẩy xe ngoài đường cũng in sâu như hình ảnh cô vũ nữ đêm qua mặc dù Kiều Lan hôm qua đẹp vô cùng. Ánh mắt bể trời xanh thẳm, đôi mắt to nhìn Tâm thương cảm khi thấy mặt Tâm sưng lên vì bị đánh, lúc Kiều Lan đắp khăn nóng lên mặt Tâm, hai người ngồi sát nhau, hơi thở thơm như hoa của Kiều Lan tỏa vào mũi Tâm làm anh quên đi cái đau trên mặt.

Trong lúc đó Như Ý tự Kiều Lan dậy từ sáng sớm, thay quần áo xong nhưng vẫn không dứt khoát được có nên đến nơi hẹn hay không. Như Ý hết đứng lại ngồi, hết vào lại ra làm bà mẹ phải hỏi:

- "Ơ hay, Như Ý hôm nay thế nào vậy con? cứ đi ra đi vào mãi"
- "Con không có gì đâu mẹ, hơi bồn chồn tí thôi" .

Như Ý ngắm mình trong gương, tự hỏi mình có thể đóng hai vai trò hoài được không, ban ngày là cô gái giản đơn, thùy mị chăm lo cho mẹ, tối đến son phấn vào, bán niềm vui cho thiên hạ trong những bước chân. Cuộc hẹn hò hôm nay làm xáo trộn tình cảm của Như Ý rất nhiều, tự nhiên hai giọt nước mắt long lanh ngấn ra trong đôi mắt to đen, Như Ý mường tượng nét mặt sáng đẹp của Tâm cùng giọng nói dịu dàng của một người đàn ông xứ bắc, Đã lâu rồi Như Ý tưởng mình đã chai đá, miễn nhiễm trước mọi lời tán tỉnh của đàn ông, dù là khách nhảy hay những gặp gỡ ngoài đời . Trái tim nàng đã nhàm chán không còn xúc động, thế mà bây giờ lại bồi hồi như thời mới lớn, nhưng mình làm sao xứng với anh ấy, tuy chưa hề bán thân xác nhưng nghề vũ nữ cũng là đáng xấu hổ lắm. Như Ý gục đầu xuống bàn khóc nức nở, chiếc đồng hồ trên tường thong thả điểm 11 tiếng.

Trong quán Tâm ngồi, cũng bong bong 11 tiếng kéo Tâm ra khỏi sự miên man suy nghĩ. Tâm bất giác coi lại đồng hồ tay, khẻ gọi:

- "Lan ơi, vậy là Lan không đến rồi, tại sao ?"

Buổi trưa có hẹn ăn cơm với gia đình Vấn nên Tâm không thể chờ được nữa, chàng đành trở về khách sạn, một lúc sau thì Vấn đến đón Tâm về nhà. Căn nhà trong chung cư Nguyễn thiện Thuật nhỏ nhưng ngăn nắp gọn gàng. Cả gia đình hay đúng hơn, cả đại gia đình Vấn gồm hai em Vấn được báo tin, mang theo vợ chồng con cái đến gặp Tâm.
Trong bữa cơm bao nhiêu chuyện thời xa xưa lại được nhắc đến, Tâm thấy gia đình bạn khá giả sung túc cũng mừng cho Vấn. Bé Phượng, con Vấn, chợt hỏi:

- "Chú Tâm, bố con hay nói chú học giỏi lắm, chắc giờ chú là Giáo sư Tiến sĩ rồi hả chú?"

Tâm cười:

- "Con nói làm chú mắc cỡ quá, chuyện học giỏi là chuyện xưa rồi, lúc chú bằng con đó, còn chú chỉ học đến Cử nhân Kỹ sư thôi . Mai mốt con phải hơn chú đó nghen"

Cả nhà cười ầm lên xúm lại nói bé Phượng phải bắt chước chú Tâm học chứ đừng bắt chước cái lãng mạn của chú. Sau bữa cơm hai em Vấn từ giã Tâm để về nhà sau khi bắt Tâm hứa phải đến chơi vào ngày Tết.

Vấn bắc hai cái ghế mây ra balcon ngồi chơi, cảnh chung cư thật là náo nhiệt, bốn bề đua nhau vặn radio, hay giàn nhạc Karaoke hết cỡ, giọng các ca sĩ nghiệp dư vang vang đủ bè, đủ tông chen lẫn tiếng xe, tiếng rao hàng cùng trẻ em nô đùa la hét.
Thành phố Saigon từ sau 75 đến nay dân số tăng lên gấp đôi, gần 5 triệu người, trong đó số người từ bắc vào rất đông, người nào vào chơi cũng ao ước có hộ khẩu để ở lại vì thấy đời sống hơn hẳn ngoài Bắc kể cả thủ đô Hà nội .
Ở Saigon hạ tầng cơ sở không được phát triển thêm lại còn hư hỏng nên không theo kịp sức tăng gia dân số tạo nên cảnh nghẹt đường phố, cầu cống.
Cúp điện cúp nước vẫn là chuyện thường ngày, những con kinh nghẽn tắc vì rác rưỡi thải ra, không có lối thoát nước, đã thành những con kinh nước đen, sình lầy hôi thối . Ngay trên đường Nguyễn thiện Thuật là một đống rác khổng lồ, chứa rác chung cư và chợ Bàn Cờ thải ra.
Vấn dự định vài năm nữa có đủ tiền sẽ dọn đi, mua nhà lớn hơn ở khu khác.
Đời sống cô độc ở nước ngoài đã làm Tâm trở nên ít nói, Tâm trầm ngâm, lặng lẽ ngồi ngắm cảnh sinh hoạt dưới đường, chợt nghe tiếng Vấn hỏi:

- "Sao sáng nay có gặp người đẹp không?"
- "Không, Kiều Lan không đến."
- "Hay đến muộn, mày chờ không được nên đi, mày phải chịu khó theo giờ cao su ở VN chứ cứ nguyên tắc và đúng giờ như ở Tây phương là không được đâu . Trễ hẹn nửa giờ là thường."
- "Không phải đâu, tao chờ đến 11 giờ rưỡi mà."

Vấn nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:

- "Chắc có lẽ Kiều Lan mặc cảm đó, tuy cô bé đó dễ thương nhưng tao nghĩ không nên đi xa hơn."
- "Tại sao không?"
- "Còn tại sao nữa, người ta là gái vũ trường, tiếp biết bao người rồi, làm người yêu, làm vợ làm sao được."
- "Chắc cũng vì hoàn cảnh thôi"
- "Một trăm cô, cô nào chẳng bảo là vì hoàn cảnh, mày lãng mạn lại sắp thấy một Thúy Kiều phải không. Tao lăn lóc nhiều, khổ cũng nhiều nên không lên án hay phán đoán ai, nhưng thực tế là như vậy đó, thực tế không phải là tiểu thuyết Quỳnh Dao" .

Thấy Tâm yên lặng, Vấn an ủi bạn:

- "Thôi nàng không đến nhiều khi cũng là tốt thôi, mày về có mấy ngày, vương vấn ích gì"
- "Tao sẽ đợi thêm vài ngày nữa"
- "Đợi ai ? đợi ở đâu ?"
- "Đợi Kiều Lan, đợi chỗ đã hẹn"
- "Thế mày đã hẹn lại rồi hả"
- "Không"
- "Thế thì làm sao Kiều Lan biết ?"
- "Biết chứ, nếu cùng tần số "

Vấn nhìn bạn một lúc rồi lắc đầu:

- "Tao cũng chịu mày luôn"

Vấn lái câu chuyện qua đề tài khác. Khoảng 4 giờ hai người chở nhau đến nhà Tâm, nơi quán ăn của Trần Diên. Diên có lẽ không có mặt ở đó, hai người ngồi ở cái bàn nhìn ra khu vườn rộng, cây cỏ tiêu điều, trừ những cây sứ cây ngọc lan to ra, còn những bụi hoa, cây kiểng đều chết hay bị đốn phá lấy chỗ nuôi gà. Cả con đường trải sỏi dẫn vào garage, mà lúc còn bé nghe tiếng bánh xe lạo xạo là Tâm biết bố lái xe về, nay cũng trơ trụi nền đất, sỏi đã bị đào đi xây bể nước, khiến mỗi lần xe gắn máy khách uống cà phê ra vào lại tung lên một làn bụi .

Tâm đến quán này đã mấy lần mà vẫn đau lòng vì sự suy tàn của ngôi nhà cũ thân yêu . Các chậu cây dừa nước làm kiểng cũng không còn, ngày xưa Đông Phố đến chơi, hay lấy lá dừa kết thành con châu chấu xinh xinh tặng Tâm mà Tâm hay để trong túi áo cho đến khi màu lá úa tàn và mùi lá không còn tinh khiết, phải vất đi mà tiếc miên man chờ được lại con châu chấu mới .

Ôi ngôi nhà cũ, ôi Saigon của thời học trò hoa mộng, của tình yêu thứ nhất ngọt ngào như mật ong mà cũng xót xa như muối xát lên vết cắt trên người . Biết bao con đường kỷ niệm, thương sao ổ gà làm tung xe lên để người yêu ngồi phía sau lần đầu tiên ôm choàng ngang bụng rồi không muốn buông ra. Cái đêm trên đường Tú Xương ngạt ngào hương Ngọc Lan, bỗng nghe cảm giác ngút ngàn, rợn ngưòi từ trên đầu xuống lồng ngực khi cằm Đông Phố tựa lên vai mình, và gò ngực mềm mại không đeo nịt chạm vào lưng qua làn áo mỏng, Tâm quay mặt lại, mũi chạm vào gò má thơm thơm của Đông Phố mà ngây ngất, suýt nữa đụng xe. Đưa Đông Phố vào xong, trên đường về dù mưa thác đổ mà Tâm vẫn phóng xe như bay, gọi tên người yêu thật to cho át cả tiếng mưa ào ạt. Đông Phố ơi, bây giờ em ở đâu ?
Bỗng nhiên hình ảnh Đông Phố chợt nhạt nhòa để thay chỗ bằng gương mặt Kiều Lan với đôi mắt biển trời xanh thẳm. Tâm chợt lắc đầu vì lần thứ nhất một gương mặt lạ xuất hiện trong hoài niệm Đông Phố.

Vấn ngồi bên cạnh, quan sát bạn như người trong mơ, thỉnh thoảng lại lắc đầu nhưng không nói gì. Đối với cái nhìn thực tế của Vấn, Vấn chỉ tiếc căn biệt thự cùng khuôn viên thế này ít ra cũng trị giá 500 cây vàng, nhưng Vấn biết Tâm không tha thiết về giá trị kinh tế của ngôi nhà mà vì cả thời thơ ấu và dậy thì, trưởng thành trong đó.
...
Trần Diên đi làm về, gọi là đi làm chứ chỉ đến cơ quan cho có lệ rồi về. Hoạt động chủ chốt của Quân Khu trong thời bình và kinh tế thị trường bây giờ là quản lý các trại lính, phân chia đất đai cho sĩ quan để xây nhà, kinh doanh các cơ sở kiếm tiền như khách sạn, nhà hàng hay đưa lính đi làm thuê cho các công ty xây cất, nói chung mà nằm đúng chỗ thì lon nhỏ cũng kiếm khá hơn là các tay chỉ huy quân sự thuần túy .


Diên cất xe, bước vào quán, vẫn còn bộ quân phục trên người, thấy ở cái bàn trông ra vườn Vấn đang nói chuyện với anh Việt kiều hay đến, Diên rất vui mừng. Dù lớn hơn Vấn 10 tuổi nhưng Diên rất thích chơi với Vấn vì tác phong và học thức hơn hắn và Vấn đánh xì phé rất cao, còn người Việt kiều trí thức này hắn đã muốn làm quen đổi tiền mấy hôm rồi mà chưa có dịp.

Lúc gọi điện thoại cho công an đến hỏi giấy Tâm là hắn làm theo thông báo của công an cho rằng thiếu tá Khanh có thể lãng vãng về nhà cũ, sau dó được công an cho biết là người đó chỉ là em thôi hắn đã tiếc sợ anh ta không trở lại .

Diên đến bàn hai người, cười toe toét, giơ tay bắt tay Vấn và Tâm, tự nhiên ngồi vào bàn:

- "Kìa chú Tư Vấn, hôm nay đến chơi hả, lâu quá không thấy chú "

Hắn hy vọng Vấn không nhắc đến tiền hụi đáng lẽ phải đóng từ hôm qua, ra đến sau Tết được thì hay lắm. Vấn thừa biết nhưng hôm nay đi chung với Tâm nên cũng lờ đi. Theo giao hẹn, Vấn không nói gì đến Tâm cả, còn Tâm chỉ mỉm cười ngồi nghe câu chuyện xã giao của hai người, một lúc sau quả như tính trước Diên sốt ruột nhìn Tâm, nhìn Vấn rồi hỏi:

- "Bạn chú Vấn hả ?"
- "À phải rồi anh Diên, Tâm bạn tôi, từ Pháp về ăn Tết"
- "Đúng rồi, Việt kiều năm nay về đông lắm."
- "Việt kiều cũng năm bẩy đường đó anh Diên, Tâm này đi du học, giờ là Kỹ sư Cử nhân đó, không phải di tản hay vượt biên đâu"

Tâm không bao giờ phân biệt mình là khác với các người di tản hay vượt biên sang nước ngoài vì chính gia đình Tâm cũng thuộc diện di tản sang Guam rồi đến Fort Chaffee, nhưng Vấn có dặn để mặc Vấn cư xử vì ở nhà vẫn phân loại như thế. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, Vấn hay nói phải dựa vào sự phân biệt đó của trong nước để gây ấn tượng cho Diên. Quả nhiên Diên có thái độ vồn vã hơn, hắn không nhìn ở Tâm chỉ là nguồn đổi tiền nhưng bản thân hắn cũng thích giao thiệp với người trí thức nên càng thích hơn.

- "Đúng rồi, các anh việt kiều trí thức đi trước ngày giải phóng phong cách cũng có khác, ăn mặc lịch sự nhưng đơn giản, ăn nói khiêm tốn hơn"

Vấn cò mồi một câu:

- "Tâm nó muốn đổi tiền đô đó anh Diên, anh biết chỗ ngân hàng nào tô cao thì chỉ cho Tâm, tôi có việc phải đi đây".
- "Sao chú đi sớm thế, ngồi lại anh đãi ly nước đã, còn chuyện đổi tiền, thì chú chỉ khéo lo xa, ai mà đổi cao hơn chị Hiền nhà này được."
- "Thế thì tốt quá, thôi tôi phải đi thật đó, cám ơn anh Diên, để khi khác ghé chơi lâu hơn."
- "Nhớ nhé chú nhé! "

Vấn lên xe, thật sự không muốn đi, muốn biết Tâm bàn chuyện gì với Diên, nửa vì tò mò nửa sợ Tâm hớ hênh, nhưng Tâm có dặn trước là muốn nói chuyện với Trần Diên một mình.
Trần Diên hỏi chuyện Tâm rất lâu, gọi mang thêm cà phê, nói là đãi nhưng biết thế nào Tâm cũng trả tiền nước, sau một lúc làm như chợt nhớ ra, Diên vào vấn đề chính:

- "À nghe chú Vấn nói anh Tâm muốn đổi tiền, anh cứ đổi chỗ nhà tôi, giá cao hơn hết"

Tâm làm bộ ngây thơ hỏi:

- "Chị nhà làm việc ở ngân hàng hả anh Diên"
- "À không, tư nhân thôi, giá ngân hàng thấp hơn chứ "
- "Thế à, giá bên chỗ chị là bao nhiêu hôm nay hả anh"
- "6750 so với ngân hàng là 6600 đó anh"

Sáng nay Vấn đã nói cho Tâm biết giá chính thức đã lên đến 6780, nhưng Diên hay nói thấp để người nào không biết thì thôi, còn ai biết giá, hắn sẽ tăng theo.

- "Vâng, vậy anh đổi cho 500 đô"

Diên mừng rỡ vào nhà kiếm vợ, nhưng không thấy phải kêu sáu nhỏ ra Saigon gọi. Diên ra ngoài nói chuyện giữ chân khách:

- "Anh vui lòng chờ tí nhé."
- "Vâng không sao, tôi cũng định ngồi đây lâu, chỗ này cũng có nhiều kỷ niệm"
- "Kỷ niệm gì thế anh, nhà người yêu hả"

Diên vừa nói vừa cười cho là mình có duyên và lãng mạn lắm

- "Không, nói thật anh, chính là nhà cũ của bố mẹ tôi ngày xưa"

Diên giật mình ngắm Tâm, quả thật có nét giống hình thiếu tá Khanh mà công an đã đưa. Nếu bình thường thì Trần Diên đã đón nhận dữ kiện này một cách không thoải mái, vì hắn cũng nghe có nhiều vụ chủ nhà cũ tìm cách lấy lại, dù chỉ mới vài trường hợp rất đặc biệt có thần thế với quan to, người đang ở chịu bồi thường để dọn ra. Nhưng căn nhà này nằm trong kế hoạch kinh tài của Quân Khu, chỉ hơn tuần nữa là kéo sập, xe ủi đất đã đưa về trước ngõ, Quân Khu chỉ để yên mấy ngày Tết nữa thôi, thủ tục phát đất bồi thường đã hoàn tất, căn nhà hắn xây cũng đã xong chỉ chờ dọn vào, nên đối với Diên không thành vấn đề nữa .

- "Ồ thế ra là thế, may mà anh về kịp chứ qua Tết thì một hòn gạch cũng không còn"

Diên muốn lấy lòng người khách cũng để câu giờ chờ vợ về nên kể thao thao về kế hoạch xây khách sạn cũng như việc hắn ở đây đã chăm sóc nhà cửa như thế nào, còn mấy hộ kia, dù cấp tá mà ăn ở không ra gì phá đi ngôi biệt thự khang trang.
Tâm đợi Diên ngưng nói:

- "Trong thời gian tới tôi có thể cần đổi một số lớn đô la, anh Diên có đủ không?"

Diên mừng quýnh

- "Ồ có khó gì, bao nhiêu cũng được anh Tâm ơi!"

Vừa lúc đó Bảy Hiền lật đật chạy về, đưa cho Diên một cọc tiền Việt, Tâm đưa năm tờ 100USD, Diên vuốt từng tờ để chắc là tiền thật rồi đếm tiền Việt giao cho Tâm. Tâm cất tiền vào túi đeo rồi nói

- "Tôi còn một nguyện vọng nữa, không biết trình bày thế nào với anh đây"
- "Anh cứ nói, bạn chú Vấn cũng là bạn tôi thôi" Diên nghĩ tiếp
(nhất là bạn sộp như chú)
- "Cám ơn anh, tôi muốn sống lại trong ngôi nhà cũ mấy ngày Tết trước khi nó bị phá hủy, anh có thể cho tôi thuê phần của anh đang ở cho mười ngày cho đến lúc tôi về lại Pháp được không, tôi sẽ trả giá cao"

Diên nhìn người khách lạ, nghĩ thầm, đúng là dân trí thức tư sản, lãng mạn, về nước chơi đang ở khách sạn, máy lạnh đầy đủ tiện nghi điện nước, lại đòi chui về căn nhà dơ bẩn, dù ngày xưa rất khang trang. Theo chương trình của hắn thì hai ngày nữa sẽ dọn nhà để ăn Tết trong nhà mới, hắn sẽ thòng pháo từ lầu ba xuống mà đốt đón giao thừa, nhất định sẽ đốt lâu hơn bất cứ nhà nào trong khu mới xây đó, thế mà bây giờ lại có người đưa tiền để thuê căn nhà sắp đập thì thật là trúng tủ, tuy nhiên với năng khiếu buôn bán hắn cũng giả vờ lắc đầu:

- "Tôi thật là thông cảm với anh, căn nhà bao nhiêu tình nghĩa mà bị phá đi ai lại không xót, nhưng chúng tôi cho anh thuê thì ở đâu ?"
-"Lúc nãy anh Diên có nói nhà mới đã xong, đẹp lắm mà. Uổng thật, nếu anh không bằng lòng thì thôi vậy"

Diên sợ mất mối lợi, bèn nói nhanh:

- "Tôi cũng muốn giúp anh chứ, nhưng gần Tết muốn dọn nhà sớm hơn dự tính sẽ phải trả đắt lắm! "
- "Tôi sẽ đền bù vào đó, còn giường tủ nếu là của nhà tôi ngày trước thì anh không cần dọn đi, tôi xin mua lại"

Diên thấy cú làm ăn này càng lúc càng khá, bộ tủ và cái giường còn lại từ lúc vào tiếp thu đã lỗi thời, không hợp với nhà mới, hắn rao bán mà ai cũng chê .

- "Thế anh định trả bao nhiêu tiền thuê nhà."
- "500 đô cho mười ngày, chỉ vì lý do tình cảm"

Diên sướng rên nhưng vẫn kỳ kèo

- "Thôi ngày Tết dọn nhà khó khăn, anh cho thêm 200 đô tiền dọn nhà nhé "

Tâm lắc đầu, mặc dù đã sẵn sàng trả còn hơn thế nữa, nhưng chàng không muốn cho Diên thấy mình quá tha thiết và nôn nóng

- "Sao nhiều thế "
- "Thôi thì 150 vậy, à còn bộ tủ và cái giường gỗ quý, anh cho 100 nhé "
- "Anh Diên à, tôi chỉ ở vài ngày, lúc đi đâu có mang đi được đậu. Thôi thế này, 200 tổng cộng, anh dọn ra ngày mốt và để lại bộ tủ cùng cái giường cho tôi nằm, khi tôi trả nhà lại sẽ giao lại cho anh"

Diên nghĩ 700 đô la khi không mà có như trúng số rồi, kỳ kèo quá anh ta lại thực tế trở lại thì mình mất không. Hắn làm bộ suy nghĩ:

- "Vâng tôi cũng muốn giúp anh, vậy ngày mốt là 28 tết anh đến tôi giao nhà nhé"
- "Vâng, mà anh có thể cho tôi xem có đúng là giường tủ nhà tôi không?"
- "Mời anh vào nhà trong xem"

Tâm theo vào, anh nhận đúng cái giường ngủ bố mẹ ngày xưa, lúc còn bé anh chị em giành nhau chui vào nằm cạnh hay dưới chân bố mẹ mà say sưa ngủ. Có lần nghịch anh lấy dao khắc hình vào thành giường bị bố đánh một trận nên thân. Chỉ còn khung gỗ còn chắc chắn, nệm đã rách và dơ bẩn đến buồn nôn, Tâm ve vuốt mãi thành giường trong khi Diên chỉ mỉm cười khi đối diện với tâm trạng "Tiểu tư sản" đó.

Hai người chào nhau ra về, một bên đắc chí còn một bên vui mừng lẫn ngậm ngùi .
Tâm thở phào trên xe Taxi, cuộc xì phé vừa qua quả thật không dễ.



NGÔI NHÀ CŨ phần 12

Trời đầu tháng hai Ottawa còn băng giá, mấy hôm lại bão tuyết nên Đông Phố nghỉ làm, hai ngày rồi nàng không ra khỏi nhà, khuôn mặt đã 40 mà vẫn mang nét đẹp của một người đàn bà không tuổi, thời gian chưa để lại những nét tàn phai . Nhưng hôm nay Đông Phố như người mất hồn, thẫn thờ cả ngày, chồng dĩa CD nhạc để chạy đi chạy lại cả buổi sáng mà nàng vẫn không để ý, chỉ cần có tiếng nhạc như lấp vào khoảng trống trong tâm hồn. Đời sống nàng tưởng rằng đã yên ổn sau những năm khó nhọc ở nhà và những năm đầu đến Canada, ngờ đâu một biến chuyển không ngờ làm rối bời đầu óc Đông Phố. Phố cuộn mình trên giường không sắp xếp được suy nghĩ của mình. Chợt tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Đông Phố ra đến cửa hỏi qua interphone:

- "Thưa ai đó ạ"
- "Anh đây, Phong đây, mở cửa cho anh vào! "

Phong bước vào nhà, phần lo lắng phần bực bội

- "Đông Phố có chuyện gì thế em, anh gọi cả ngày hôm qua và sáng nay không được, anh phải lái lên đây".
- "Em xin lỗi Phong, em mệt thành ra để máy tự động trả lời, mà cũng chưa nghe lại".
- "Em trông bơ phờ quá, có ốm không, anh đưa đi bác sĩ nhé".
- "Không cần đâu anh, Phố nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa thì khỏe lại thôi, không đau ốm gì cả".

Phong ngồi xuống cạnh Đông Phố, cầm lấy bàn tay trắng xanh của nàng:

- "Em làm anh lo lắm, xin em cố giữ sức khỏe nhé"

Phong ngập ngừng một lát rồi hỏi:

- "Còn em nghĩ thế nào về lời anh lần trước, anh đã nói chuyện với bố mẹ anh, hai người rất thương Phố, sao Phố vẫn chưa trả lời cho anh? "

Phong đã ngỏ lời với Đông Phố để làm lễ kết hôn sau ba năm quen biết. Đông Phố cũng đã mến Phong hết lòng vì mình, dù đối với Phong nàng không có một tình yêu mãnh liệt nhưng đã 40 Phố cũng muốn có một đời sống ổn định với một người tử tế và bằng cấp như Phong, nàng đã định lần này nhận lời thì...

Đông Phố cúi đầu nói nhỏ:

- "Xin anh để cho em một thời gian nữa để suy nghĩ"
- "Lại chờ, Phố có biết anh đã chờ bao lâu rồi không?"
- "Em biết"
- "Thế thì tại sao, tại sao hở Phố? Em không biết là không có em anh buồn như thế nào sao ?"

ĐÔng Phố vẫn cúi đầu không nói, Phong nâng cằm Phố lên để thấy hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Phong gục đầu vào hai tay một lúc rồi đứng dậy đi về.
Tiếng xe Phong tắt dần ngoài xa, Đông Phố gục xuống giường khóc nấc, nhớ lại những lời trong lá thơ của O Liên, gia nhân còn ở lại Viet Nam vừa gửi sang:

" ...
Thưa Cô, tui muốn kể thêm là mấy bữa trước đây hình như tui có thấy cậu Tâm đến nhà cũ của mình hồi xưa, tui đi tới thì cậu Tâm lên xe rồi, cái tui mới vô nhà hàng xóm hỏi, họ biểu cậu đó kiếm Cô và Bà, có nói tên là Tâm. Dạ chỉ có vậy đó Cô
...
"

Đông Phố nức nở trong nước mắt

"Tâm ơi, sao anh vẫn đi tìm em làm gì?"

Ánh nắng chiều từ từ lui dần cho căn phòng tối lại, Đông Phố vẫn nằm úp mặt trên giường, bờ vai thỉnh thoảng rung nhẹ theo tiếng nấc cố dằn. Bỗng Đông Phố ngồi dậy, ngồi vào bàn viết lục trong bàn tủ giấy tờ, tìm mãi mới ra một mẩu giấy nhỏ, nét mặt Phố sáng lên, chậm nước mắt rồi lấy giấy ra viết thơ .

...
Lại một buổi sáng đợi chờ ở Brodard vô vọng, từng điếu thuốc thả những làn khói vu vơ lửng thửng lên cao. Vì đã giao ước với Trần Diên ngày mai lấy nhà nên Tâm không rời Saigon sợ có bất trắc. Ban ngày Vấn làm việc nên Tâm ngồi ở Brodard uống cà phê, khi thì đầu óc vòng quanh những kế hoạch đang sắp xếp, khi lại gọi thì thầm tên Lan, lúc lại lấy bút ghi lên tờ giấy khăn ăn vài chữ.

Buổi tối Tâm mượn xe của Vấn chạy vòng vòng thăm lại thành phố, lái xe qua các con đường quen thuộc trong ký ức xa xôi, nhà cửa hai bên cũng đổi nhiều nhưng các con đường trong Saigon cũ vẫn như xưa. Chỉ khu ngoại ô có sự thay đổi lớn hơn. Bất giác xe Tâm chạy gần đến vũ trường Olympic, Tâm bắt gặp mình có ý muốn vào tìm Kiều Lan nhưng sau đó lại đổi ý lái về khu chợ hoa gần bờ sông.

Gần Tết rồi nên chợ hoa tối nay rất nhộn nhịp, các chỗ giữ xe tăng giá gấp ba gấp bốn ngày thường, một tệ nạn của VN mà không sao trừ được. Tâm đi giữa các hàng hoa thoang thoảng mùi hương, chợt nghe một giọng nói thanh thanh:

- "Mẹ xem cây đào này đẹp không, hay là năm nay mình chưng đào nhé mẹ"
- "Ừ, mẹ thấy cũng hay đấy, giống ngày xưa ở Hà nội, ông ngoại có cây đào trong vườn đẹp lắm."

Tâm đứng lui vào sau một chậu quất to, nhận ra Kiều Lan cùng bà mẹ đang ngắm nghía một cành đào các nụ còn e ấp mới ló trên đầu một chấm màu hồng nhạt.

- "Mẹ nghĩ cây này đến giao thưà nở to chưa mẹ?"
- "Mấy nụ chấm đầu chắc nở giao thừa mồng một, số còn lại nở trong 3,4 ngày Tết đấy con"

Tâm ngắm nhìn nét mặt thanh tú của Lan và dáng dấp hiền từ khoan thai của bà mẹ, tự nghĩ người này ngày xưa chắc cũng giới trung lưu. Lan như mọi lần, ngoài vũ trường là xóa sạch son phấn, đứng cách Tâm có 5 thước, gương mặt thật sáng với mái tóc ngang vai không uốn bới . Như Ý mặt một chiếc áo dài màu tím nhạt may khéo, bó sát vòng eo thon nhỏ, nói chuyện với mẹ rất dịu hiền thỉnh thoảng lại cười khúc khích khoe hàng răng nhỏ, trắng đều. Sự hiện diện của Lan làm Tâm quên cả cảnh vật và người chen lấn xung quanh, ai có đụng hay lấn Tâm cũng không để ý, chỉ cố dứng cho gọn chỗ để được ngắm mãi một đóa hoa làm mờ tất cả mọi đóa hoa trong chợ.

Đợi Kiều Lan hai ngày rồi, ngày thứ hai dĩ nhiên không thể nói được vì không có hẹn, nhưng sự lỗi hẹn ngày đầu của Kiều Lan vẫn không làm cho Tâm bực bội . Giờ đây bóng dáng người con gái nhỏ nhắn duyên dáng bên cạnh người mẹ hiền lành càng làm mờ nhạt hình ảnh cô gái nhảy son phấn lộng lẫy.

Như Ý trả giá xong xuôi, người bán hàng dùng dây bọc các cành lại để dễ chuyên chở, lúc Như Ý quay ra gọi xích lô, dặn mẹ chờ cùng xích lô để mình đi lấy xe, Tâm lại gần khen cây đào đẹp, trao đổi vài câu với bà mẹ, rồi lấy tay đắp đất chỗ gốc cây lại cho gọn. Khi thấy bóng Kiều Lan lái xe lại, Tâm lại đứng lui vào bóng cây để ngắm Lan. Bà mẹ tưởng là người đi chợ hoa thấy cây đẹp nên khen cũng không để ý gì.

Tâm đứng nhìn theo cho đến lúc chiếc xe Honda chở mẹ con Kiều Lan chạy kèm chiếc xích lô khuất hẳn. Tâm nghĩ quá tam ba bận, ba lần gặp gỡ rồi. Lúc nãy mà mình vào Olympic thì lại không gặp, đúng là có duyên chăng? Trong lòng vui vui, Tâm về lại khách sạn, ngủ vùi vào giấc điệp.

Người phu xích lô khiêng hộ cho Như Ý chậu đào vào nhà, nhận tiền rồi đi, Như Ý trong lòng vui thích vì mua được cành đào đẹp, mọi năm nàng vẫn mua mai, đây là lần đầu thay đổi nên Như Ý hồi hộp không biết ngày mồng một hoa có nở kịp và nở nhiều không. Như Ý vừa tháo các sợi dây bó các nhánh lại với nhau vừa hát khe khẽ:

"Mùa xuân sang có hoa anh đào, màu hoa tôi trót yêu từ lâu .."

Chợt Như Ý nhìn thấy một tờ giấy trắng cuốn tròn nhét vào trong thành chậu, nàng ngạc nhiên mở ra xem, trên giấy là một bài thơ viết tay, Như Ý ngồi vào bàn đọc:


"Chờ đợi không cùng

Dù không hẹn anh vẫn mong em đến
Cứ ngóng trông một ảo diệu bất ngờ
Dáng ngập ngừng em bước qua khung cửa
Để chuyện tình không phải chỉ là mơ

Anh ngồi đếm từng giờ rồi từng phút
Bàn chung quanh đã thay khách mấy lần
Bao thuốc lá sắp vơi gần một nửa
Cho đợi chờ như sương khói phù vân

Em không bắt được lời tha thiết gọi
Anh phát đi trên làn sóng siêu hình
Tần số đó vì người không cảm nhận
Thôi cũng đành mang tâm tưởng điêu linh

Suốt một đời anh đi tìm ảo ảnh
Chắc là điên nên không hẹn cứ chờ
Biết nơi đó có em nhưng chẳng đến
Nên một mình trong quán nhỏ bơ vơ .
"


Như Ý thẫn thờ linh cảm của nàng cho biết ai là người viết bài thơ này. Lời thơ tha thiết như trách móc nhẹ nhàng lại như khoan dung độ lượng và chấp nhận. Cả sáng hôm nay Như Ý cũng đã day dứt vì bỏ cuộc hẹn hôm qua, nhiều lúc Như Ý muốn lấy xe lên Brodrad nhưng nghĩ làm sao mà có Tâm ở đó được khi hôm qua mình đã bỏ hẹn với anh. Không ngờ anh vẫn đến, vẫn đợi em một cách vô vọng thế sao ? Em đã không bắt được lời tha thiết của anh, hay có chứ, vì cái gì đã thôi thúc em cả ngày hôm nay ?

Như Ý vuốt nhẹ tờ giấy cho phẳng phui, phủi hết đất bám, nằm xuống giường, ôm tờ giấy vào ngực, thì thầm

"Anh! Thắng ... hay Tâm, em không biết phải làm sao đây!"

- còn tiếp -

Phạm Doanh

Không có nhận xét nào: