Anh vẫn nhớ ngày nao yêu dấu
Em lấy lá dừa nước màu xanh
Bàn tay khéo kết thành châu chấu
Làm món quà để tặng riêng anh
Anh cất túi giữ gìn tha thiết
Cho đến khi châu chấu úa tàn
Và mùi lá không còn tinh khiết
Phải vất đi rôì tiếc miên man
Cuộc sống chẳng cho mình chung lối
Em thướt tha áo cưới cài hoa
Anh say sưa hoang tàn mỗi tối
Bóng đổ dài đường phố lạ xa
Đã bao lần anh cầm nhánh lá
Giống lá dừa thon thả xanh tươi
Nhưng con chấu anh làm tệ quá
Vò trong tay mà hận cả trời
Rồi những lúc qua đồng cỏ dại
Bồi hồi khi nhìn thấy chấu bay
Lại thấy lòng tiếc thương mãi mãi
Về khung trời đã vuột tầm tay
Về hạnh phúc dại khờ đánh mất
Để chuyện mình thành chuyện khói mây
Ôi sao giữa cánh đồng bát ngát
Lựa chỗ ta ngồi chấu lại đây .
Phạm Doanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét