Thứ Năm, 24 tháng 7, 2008

Một lần lạc lối, một đời băn khoăn

Người ngồi đối diện bức tường vôi
Tự hỏi vì sao cả cuộc đời
Chẳng có mối tình nào trọn vẹn
Để cho tâm tưởng ấy mù khơi
Đếm ngày hoa mộng chưa đầy ngón
Nghe nỗi cô đơn đã ngút trời
Bóng tối loang dần che khuất mặt
Phù sinh viễn mộng ... hãy quên thôi!

Phạm Doanh

_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.

Không có nhận xét nào: