Sàigòn nỗi nhớ nhói tâm can
Bỏ lại sau lưng tuổi mộng vàng
Phố cũ tường vôi dài tiếc nuối
Trường xưa mái ngói ngợp mênh mang
Dấu chân hài nhỏ hàng cây phượng
Quán nước dừa tươi gốc thụ bàng
Ta giận lũ người từ phía bắc
Để ta phải sống kiếp lang thang.
Phạm Doanh
_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này.
1 nhận xét:
Lũ người từ phía Bắc lại chính là tổ tiên của ông đó ! Ô, vậy hóa ra ông là một thằng vong ân phụ nghĩa, đến tổ tiên mình cũng quên à. Cũng phải thôi ông là thằng vong quốc mà
Đăng nhận xét